10h đêm đón vợ tan ca, tôi cay đắng nhìn cô ấy “trú mưa” trong nhà nghỉ
Thấy vợ cùng người khác đi vào nhà nghỉ, tim tôi như rơi khỏi lồng ngực. Tôi phải tháo khẩu trang để dễ thở, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nếu tôi vào đó bắt quả tang thì sẽ thế nào?
Tôi năm nay 40 tuổi, vợ tôi vừa tròn 34 tuổi. Cả hai đều từ quê nghèo lên thành phố làm công nhân. Vì xuất thân nghèo khó, đã quen chịu khổ nên hai vợ chồng bảo ban nhau chăm chỉ làm ăn, tích cóp. Cuộc sống không giàu có, dư dả nhưng cũng ổn định và ấm êm.
Chúng tôi đã có một cháu trai 8 tuổi. Sau nhiều lần đắn đo nên hay không nên sinh thêm, năm ngoái, vợ chồng tôi quyết định sinh thêm đứa nữa với suy nghĩ sau này mình già, con cái có anh em nương tựa.
Tuy nhiên, sau khi sinh đứa thứ hai, hết thời gian ở cữ, vợ tôi đi làm, tâm tính bỗng trở nên kỳ lạ. Cô ấy trầm lặng hẳn, ít nói, ít cười mỗi khi về nhà. Thậm chí có những chuyện, tôi chỉ vốn trao đổi bình thường nhưng vợ cũng khó chịu, cáu gắt.
Tôi kể với chị đồng nghiệp, chị ấy bảo rằng có thể vợ tôi đang mắc chứng trầm cảm sau sinh. Phụ nữ thời đại bây giờ vừa gánh áp lực công việc, vừa chăm sóc, nuôi dạy con cái, lo toan gia đình, rất nhiều người mắc bệnh tâm lý. Chị ấy khuyên tôi nên trò chuyện, quan tâm, chia sẻ việc nhà và con cái với vợ nhiều hơn.

Từ ngày biết vợ ngoại tình, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh (Ảnh minh họa: KD).
Tôi cũng thẳng thắn trao đổi với vợ về sự thay đổi của cô ấy, hy vọng cô ấy có khúc mắc hay mong muốn gì thì nói rõ, vợ chồng sẽ cùng nhau thay đổi. Đáp lại, vợ tôi chỉ trả lời: “Chỉ là dạo này, em có chút căng thẳng ở công ty, anh đừng nghĩ nhiều. Anh rất tốt rồi, em không chê trách hay than phiền gì anh cả”.
Tuần trước, vợ tôi làm ca chiều, 10h đêm mới tan ca. Gần đến giờ tan ca, trời bỗng đổ mưa to. Vợ tôi vốn sợ sấm sét, do từ nhỏ chứng kiến hàng xóm bị sét đánh tử vong ngay giữa cánh đồng nên ám ảnh.
Sau khi dỗ em bé ngủ, tôi dặn con trai lớn trông em để bố đi đón mẹ về. Tôi định nếu vợ ra, sẽ bảo cô ấy cứ gửi xe ở nhà xe công ty, tôi sẽ chở về, mai lại chở đi làm.
Từng người, từng người đi ra. Trong màn mưa, tôi căng mắt nhìn. Cuối cùng, tôi cũng thấy vợ tôi đứng ngay ở cổng. Tôi đang định gọi thì có một chiếc xe dừng lại, vợ tôi vội vàng leo lên.
Lúc đầu tôi nghĩ, có lẽ vợ tôi ngồi nhờ xe đồng nghiệp về nhưng cứ im lặng đi theo. Xe họ đi rất chậm, tôi cũng lẽo đẽo theo sau. Điều tôi không ngờ nhất chính là người đàn ông kia không đưa vợ tôi về nhà mà chở vào một nhà nghỉ ven đường.
Tim tôi như rơi khỏi lồng ngực, phải tháo khẩu trang ra để hít một hơi thật sâu. Nếu tôi vào đó bắt quả tang thì sẽ thế nào? Không, tôi không muốn làm vậy. Dù cho mắt không thấy, tim tôi cũng đủ đau rồi.
Tôi quyết định vặn ga, phóng như bay về nhà. Nước mưa táp vào mặt đau rát, đầu óc hỗn độn những nghĩ suy như một đống rác cháy dở. Đến nhà, thấy hai đứa con đang say ngủ, lúc này tôi mới thấy nỗi đau nhói tới tận cùng.
Người vợ hiền lành, chịu thương chịu khó của tôi đang ngoại tình. Cô ấy vẫn luôn nói tôi tốt. Một người chồng tốt vẫn chưa đủ hay sao? Tôi đã làm gì sai, có thiếu sót gì khiến cô ấy chán đến mức phải tìm người đàn ông khác?
Hóa ra bao lâu nay, cô ấy lạnh nhạt, ít nói, ít cười không phải là trầm cảm sau sinh hay áp lực công việc gì cả. Đơn giản là vì bao niềm vui cô ấy đã dành thể hiện cho người khác. Tôi cứ thế, ngồi bất động như tượng cho đến khi vợ về.
Tôi đã về nhà gần một tiếng rồi, ngồi đợi vợ gần một tiếng rồi. Gần một tiếng đó dài hơn một ngày khi tôi biết vợ mình đang ở cùng người đàn ông khác.
Không đợi tôi hỏi, cô ấy vừa cởi áo mưa, vừa phân bua: “Trời mưa to quá, em định đợi ngớt mưa về nhưng đợi mãi chẳng ngớt. Con ngủ cả rồi hả anh?”. Tôi định hỏi cô ấy: “Em trú mưa cùng đồng nghiệp trong nhà nghỉ hả?". Nhưng rồi nỗi chán chường dâng lên tận cổ, đến mức tôi không muốn cất thành lời.
Tôi xưa nay tính tình rạch ròi, thẳng thắn. Nhưng khi đối diện với chuyện này, quả thực không biết nên mở đầu ra sao? Tôi nhìn hai đứa con của tôi. Một đứa 8 tuổi, một đứa vừa tròn 5 tuổi. Cả hai đứa con đều đang rất nhỏ và cần bàn tay chăm sóc, vỗ về của mẹ.
Nếu phơi bày mọi chuyện lúc này, tôi không chắc mình có thể tha thứ. Nhưng nếu không tha thứ, hai đứa con của tôi sẽ ra sao?
Mấy hôm nay, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi định sẽ im lặng, mọi chuyện cứ để đó. Tôi muốn cho con tôi có thêm thời gian để lớn lên. Muốn những ngày tháng tới đây xem vợ tôi như thế nào? Muốn biết rõ họ chỉ là ngã lòng trong chốc lát hay yêu thương đậm sâu? Dù là tha thứ hay ly hôn, tôi vẫn cần mình bình tâm lại đã.
Nhưng cũng có những lúc, tôi tự sỉ vả mình: “Mình đúng là thằng đàn ông đớn hèn, nhu nhược, biết vợ ngoại tình mà vẫn im lặng chịu đựng”. Cứ nghĩ tới đó, tôi lại chỉ muốn tung hê hết cả, mọi thứ ra sao thì ra.
Từ ngày phát hiện vợ ngoại tình, tôi chỉ nói cười với hai con, đối với vợ hoàn toàn vô cảm. Nhưng bất ngờ là vợ tôi lại thay đổi, không còn lạnh nhạt, trầm tư như trước.
Cô ấy hay hỏi han tôi, hay chuyện trò, còn chăm chút những bữa cơm hơn trước. Cô ấy đã trở lại là vợ tôi của ngày xưa. Nhưng trái tim tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.
Có phải với một cuộc hôn nhân như thế này, nói thẳng mọi chuyện và chấm dứt tất cả là cách giải quyết tốt nhất hay không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.