Ngẫm ngợi cuối tuần: Hai chén rượu
Tuần trước, một bác tuổi 90 nhắn ai đó một câu vu vơ trên "phây": Ngày sinh nhật hãy biết nhớ đến mẹ!
Tôi giật mình. Lời nhắc đúng quá, sâu sắc quá!
Ngày nay con cháu nhiều nhà, sinh nhật chỉ quen đòi quà bố mẹ, mà quà phải đắt tiền theo ý chúng. Rồi soạn váy áo thế nào cho đẹp. Rồi ăn gì, ở đâu. Có đứa còn khước từ làm sinh nhật ở nhà, xin mẹ tiền để kéo bạn bè đến nhà hàng làm sinh nhật vui hơn. Sinh nhật thành bữa liên hoan.
Đột nhiên cơn buồn xô đến. Nhớ ngày sinh con, mẹ quằn quại đau. Đẻ con là vượt cạn để cho con một cuộc đời, mà tính mạng kề bên nguy hiểm. Vậy mà con cứ vô tư.
Sinh nhật là ngày đầu tiên đứa con phải nhớ đến mẹ với lòng biết ơn! Con hiếu thảo thì sẽ dành cho mẹ món quà bất ngờ vào ngày đó chứ không thể đòi mẹ! Một khi con chỉ biết đòi hỏi quà bố mẹ vào sinh nhật thì đáng trách nhất là cha mẹ đã không dạy chúng từ sớm. Vô tình chăm lo cho nó quá kĩ đến mức biến chúng thành ích kỉ từ lúc bé thơ. Và sau này thành nếp quen đòi hỏi, không nắn lại được nữa thì biết trách ai?
***
Ngày tiếp khách quý lần đầu đến nhà, trong mâm cơm mời khách người Thái để hai chén rượu góc mâm. Hỏi mới biết là hai chén ông bà. Chủ nhà giải thích đơn giản: Có ông bà mới có tôi. Hôm nay tiếp khách quý thì ông bà phải có mặt chứ.
Còn gì sâu sắc hơn hai chén rượu đong đầy văn hóa.
Sinh nhật tôi nhớ đến mẹ nhiều hơn ngày thường.