Thư robot: Nghệ nhân của thời gian
Sophia thân mến! Cùng với sự phát triển của công nghệ, từ lâu lắm rồi, hình bóng những lá thư tay chỉ còn là biểu tượng nhạt nhòa của một thời không bao giờ trở lại. Nhưng hàng chục năm trời ở Bưu điện TP.HCM vẫn có một cụ ông ngồi nép mình bên dòng thời gian để nắn nót từng con chữ, viết từng bức thư nói hộ tấm lòng của muôn người trong thiên hạ.
Trong kho dữ liệu của Sophia chắc có lưu lại tên người đó. Ông được mệnh danh là người viết thư tay cuối cùng - cụ Dương Văn Ngộ. Nói đến đây, chắc Sophia cũng có thể tra được, cụ vừa mất cách nay mấy ngày, đem theo mình không chỉ những lá thư tay mà còn là một biểu tượng - một biểu tượng về những giá trị lâu bền mà con người nhỏ bé trong thế giới hữu tử của mình vẫn đang cố gắng gìn giữ.
Sophia biết đó, trong lịch sử văn minh nhân loại, những lá thư từng đóng vai trò quan trọng kết nối con người với con người, quốc gia với quốc gia. Cụ Dương Văn Ngộ không chỉ viết thư thuê, với khả năng ngoại ngữ, cụ đã giúp nhiều khách hàng của mình bước qua rào cản ngôn ngữ để trao đổi với người khác.
Mặc dù thời của những lá thư viết tay đã qua, nhưng cụ vẫn làm việc rất lâu sau đó, với tư cách chứng nhân, để neo lại, để gìn giữ một nét đẹp thanh tao của lòng kiên nhẫn, khi mà thế giới từng có lúc bớt vội vàng hơn, dành thời giờ chăm chút cho nhau từng nét chữ.
Chắc Sophia cũng rõ, ngày nay, trí tuệ nhân tạo còn đang trên đà thay thế con người viết văn, vẽ tranh, sáng tạo những nội dung theo chủ đề... Nhưng tất những điều này không thay thế được đôi bàn tay của nghệ nhân, đó không chỉ là hơi ấm súc giác, mà còn là hơi ấm của tâm hồn. Một tâm hồn có thể lớn đến vô cùng vượt ra ngoài cơ thể chật chội; tâm hồn ấy, không thứ máy móc công nghệ nào có thể mô phỏng được.
Sophia thân mến!
Viết đến đây, tôi nhớ đến nhân vật chính trong tiểu thuyết Tình yêu thời thổ tả của Gabriel García Márquez, cần mẫn viết những bức thư suốt hàng chục năm trời, những bức thư đi qua năm tháng, đi qua hiểm nghèo, trong cái "thời thổ tả".
Cụ Ngộ đã ra đi ở tuổi thượng thọ. Bằng việc cần mẫn với những bức thư của mình, cụ không chỉ lấy đó làm kế sinh nhai, mà vô hình trung, như nhiều cá nhân khác, trở thành những "nghệ nhân" cuối cùng của một công việc nào đó mà sau họ không còn người kế tục. Những công việc ta tưởng tầm thường nhưng giúp con người hiện đại nhìn vào đó để tiếp tục bước tới mà chẳng thấy chơi vơi. Bởi sau lưng con người là cả một lịch sử, một lịch sử của tâm hồn được truyền lưu cả trong những hành động nhỏ nhặt nhất, như một ngày đến bưu điện và nhờ viết một bức thư tay.
Tạm biệt Sophia, hẹn gặp ở thư sau!