Cà phê đầu tuần: Khi 'Sắc' không còn mỉm cười
Vấn đề lớn nhất với "Sắc" lúc này có lẽ không phải là trình độ, hay sự ủng hộ, mà là chính sự lạ lẫm của anh với tình huống đang xảy ra lúc này: Lần đầu tiên trong đời, Kiatisuk phải thật sự tranh đấu, phải vượt qua khó khăn ở một điểm thấp của cuộc đời.
Đấy là một người được thần bóng đá lựa chọn. Kiatisuk được gọi vào đội tuyển quốc gia Thái Lan từ năm 16 tuổi, nổi tiếng từ khi còn là một thiếu niên. Khi còn là một cảnh sát, anh khoác áo ba đội bóng địa phương khác nhau trong giai đoạn 1989 – 1998, ghi 142 bàn trong 197 trận. Một kỷ lục.
Người được lựa chọn
Năm 1998, anh cũng là một trong những cầu thủ Thái Lan đầu tiên ra nước ngoài thi đấu, cho đội Perlis của Malaysia. Anh ghi được 13 bàn trong 17 lần ra sân, trước khi được HLV Steve Bruce mời đến thi đấu cho Huddersfield của Anh. Dù không được ra sân, đấy vẫn là một cột mốc không thể quên với bóng đá Thái Lan nói riêng và Đông Nam Á nói chung.
Đi đâu, Kiatisuk cũng để lại dấu ấn đặc biệt. Anh ghi 18 bàn trong 26 trận cho CLB Thái Lan Raj Pracha, chuyển sang Singapore Armed Forces chỉ một mùa giải 2001-2002 và cũng tỏa sáng với 15 bàn trong 20 lần ra sân. Thời điểm anh khoác áo ĐTQG Thái Lan là giai đoạn rực rỡ bậc nhất của nền bóng đá, với 4 chức vô địch SEA Games và rất nhiều lần đăng quang Tiger Cup lẫn King's Cup. Kiatisuk ghi 65 bàn trong 130 trận, trở thành huyền thoại của bóng đá Thái Lan.
Khi sang Việt Nam chơi bóng cho Hoàng Anh Gia Lai, Kiatisuk cũng trở thành tượng đài, giúp đội bóng vô địch V League và Siêu Cúp hai lần, với 59 bàn sau 75 lần ra sân. Sau khi giải nghệ, anh cũng không mất nhiều thời gian để ghi dấu ấn với nghiệp huấn luyện: Kiatisuk đã dẫn dắt Chonburi vô địch Cúp Hoàng gia Thái Lan vào năm 2009, đồng thời giành ngôi á quân với điểm số cao nhất trong lịch sử CLB này.
Khi dẫn dắt tuyển Thái Lan, Kiatisuk cũng ghi dấu ấn gần như ngay lập tức: Anh dẫn dắt đội U23 Thái Lan giành huy chương vàng ở SEA Games 2013, vào bán kết Asian Games 2014, vô địch AFF Cup 2014, trở thành người đầu tiên đăng quang giải đấu này với tư cách cầu thủ lẫn HLV. Anh cũng dẫn dắt Thái Lan bảo vệ thành công chức vô địch tại AFF Cup 2016, thắng tất cả các trận đấu trong hành trình vào chung kết.
Tóm lại, sự nghiệp của Kiatisuk đáng ghen tị hơn bất cứ ai: Anh có đầy đủ từ tài năng, thành tích, dang vọng lẫn uy quyền. Và "Sắc" đạt đến tất cả những điều này mà không cần phải lên gân. Đi đâu anh cũng nhẹ nhàng, luôn nở nụ cười trên môi. Anh không còn điều gì phải chứng minh nữa.
Khi vị thế của "Sắc" không còn
Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng ta chứng kiến vị thế của "Sắc" bị hạ thấp. Năm 2017, anh phải chia tay đội tuyển Thái Lan sau khi họ không thể hoàn thành mục tiêu vượt qua vòng loại World Cup. Chủ tịch của LĐBĐ Thái Lan khi ấy phát biểu rất thẳng thắn rằng ông muốn đội tuyển Thái phải nâng tầm, chạm đến trình độ châu Á. Tức là "Sắc" không phải là câu trả lời thỏa đáng.
Bây giờ, vị trí của Kiatisuk ở CLB Hoàng Anh Gia Lai cũng đang lung lay, điều tưởng chừng không thể xảy ra cũng đã đến. Trong vài năm qua, HAGL thường lay lắt trong nhóm phải tranh đấu quyết liệt để trụ hạng, và "Sắc" cũng không thể làm gì hơn.
Sự xuất hiện của ông Vũ Tiến Thành làm cho chiếc ghế của Kiatisuk trở nên bấp bênh hơn. Ông Thành vừa là giám đốc học viện, vừa là giám đốc kỹ thuật và thậm chí có thể trực tiếp tham gia vào công tác huấn luyện. Đây là một đòn đánh trực tiếp vào vị trí của "Sắc" ở CLB HAGL.
Có tin đồn rằng Kiatisuk có thể chuyển sang dẫn dắt CLB CAHN, một lối thoát không tồi vào thời điểm này. Nhưng vấn đề lớn nhất với "Sắc" lúc này có lẽ không phải là trình độ, hay sự ủng hộ, mà là chính sự lạ lẫm của anh với tình huống đang xảy ra lúc này: Lần đầu tiên trong đời, Kiatisuk phải thật sự tranh đấu, phải vượt qua khó khăn ở một điểm thấp của cuộc đời.
Trong một bài trả lời phỏng vấn nổi tiếng hai thập niên trước, "Sắc" chia sẻ rằng anh luôn nở nụ cười, dù điều gì có xảy ra đi chăng nữa, dù là ghi bàn hay bị phạt thẻ, vì "đấy là bản tính của tôi", và anh chỉ "tập trung vào việc của mình". Những gì đang diễn ra có lẽ là một thử thách cuộc đời của huyền thoại này, người chưa bao giờ bị đánh giá thấp đến thế, phải nhận nhiều thất bại và nghi ngờ như thế. Lần đầu tiên trong đời, nụ cười của "Sắc" đối diện với thực tế khắc nghiệt đến vậy, và mong rằng nó đừng bị dập tắt.