Ngẫm ngợi cuối tuần: 'Suối giữa rừng'
Tôi Thiên can Ất, mệnh vô chính diệu, thân mệnh đồng cung nghĩa là khổ sướng do mình, có thế nào cũng không thể trách ai, không thể trông vào ai ngoài chính mình!
Nhưng Thiên Ất lại là tướng canh cửa chùa nên được Như Lai độ lưng, cho dù không có sao chủ mà vẫn vững vàng. Hẳn nào tâm tính tự nhiên thích thăm thú chùa chiền, lo việc lễ nghĩa chu đáo, không bao giờ dám xem thường việc tâm linh, nhưng không rơi vào mụ mị, mê muội đến mất kiểm soát.
Cung thiên di hay nhất vì hộ khẩu ngoài đường, lại mệnh Thủy êm dịu như suối róc rách giữa rừng, tuy ít mà không bao giờ cạn, không ai vào giữa rừng chặn suối, nên la cà thì được việc, ra đường được mọi người giúp, quý mến và trân trọng. Nhưng cũng có tí thiệt, can Ất không có chỗ trong nhà, nên về nhà thì thành tầm thường, làm việc ở cơ quan tốt cũng chỉ được xếp loại loàng xoàng vì giỏi mấy thì cũng chỉ là người canh cửa.
Mệnh thủy - Tuyền trung thủy là suối giữa rừng, nước róc rách thì ai chả bắt nạt được! Có gì yếu hơn nước, tay vớt còn được, nên có tranh đoạt toàn thua. Điều này đã được chứng minh. Người đời cần mình, dùng mình, nhưng không mấy khi khen, hư danh thì có, thực danh thì không. Nghĩa là chẳng có vị trí tiếng tăm gì cả. Nhưng liệu hồn, đừng ai đẩy người mệnh thủy đến chân tường mà chết. Người mệnh thủy mà bị chặn thì sẽ luôn thắng. Thì tức nước vỡ bờ mà, ai ngăn được sức nước?
Thầy tướng số bảo nếu hồi trẻ ông được bán vào cửa Phật thì chắc sẽ làm quan to! Nghe giật cả mình!
Nhưng biết thì đã muộn, tiếc một tí nhưng rồi tỉnh ra ngay: Đời mà dựa dẫm thì khi mất chỗ dựa thì sống làm sao. Như Lai đâu chống lưng cho mình mãi được. Đức Phật có cả vạn triệu kẻ nhờ dựa, mình là con muỗi. Quan lớn mệnh thủy có khi càng nhanh bốc hơi.
Nói tóm lại cứ sống một đời bình thường, trời cho sao nhận vậy. Không tham lam và cũng không hờ hững, cứ róc rách rong chơi, róc rách với công việc mình yêu, róc rách với đời. Đã là nước có lúc làm nước rửa chân cho người. Sạch chân thì người lấy khăn lau đi, nước rửa bị hắt đi. Đừng tưởng giúp người mà người ta yêu. Nhưng biết thì cũng đừng lấy đó làm giận. Phải hiểu nước là như vậy. Hắt đi nhưng người ta vẫn phải dùng đến nước, vì trên đời chẳng ai thiếu nước mà sống được. Không có nước thì đất cũng thành đất chết.
Người có thiên can Ất là thế. Biết mình biết người, thấy kim thì mừng, thấy mộc thì dưỡng, thấy thổ thì cho, thấy hỏa thì tránh, thấy thủy thì hòa. Thầy bảo thế, cứ thế mà sống thì người hiểu nhầm sẽ hối, người đố kị sẽ sợ, người yêu quý nước sẽ biết quay lại, người ta ai sống mà thiếu nước, ai không cần nước, vì bản chất nước là tử tế!
Thầy phán hay chưa?