Trạm yêu thương: 'Nét chữ nghị lực' của thầy giáo khuyết tật cả chân và tay ở Hà Nội
Bị khuyết tật cả chân và tay từ nhỏ, thầy giáo Phùng Văn Trường đã quyết tâm luyện chữ bằng miệng, kiên trì viết nên cuộc đời mình.
Kể về bản thân, anh Trường cho biết: "Tôi là con cả trong một gia đình nghèo tại huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Năm lên 2 tuổi, khi các bạn đã biết đi thì tay chân tôi yếu dần và không thể cử động được. Khi ấy, tôi chỉ biết ngồi nhìn các bạn vui đùa, chạy nhảy".
Kiên trì đến hết năm lớp 8, đôi tay anh bị co cứng lại không thể viết được nữa, con đường học hành cũng chững lại từ đó. Việc này đã khiến anh trở nên trầm cảm và tự ti. Sau này, vì không muốn trở thành gánh nặng của bố mẹ, anh Trường đã xin mở một gánh hàng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
"Cuối năm 2009, tôi bắt đầu buôn bán và hàng ngày ghi chép những khách hàng chưa trả tiền. Tôi đã phát hiện ra tuy không có tay nhưng mình có thể viết được bằng việc biến răng cửa thành những đầu ngón tay. Có những lúc họng bật máu, người mỏi nhừ, thế nhưng để viết được. Tôi đã tập luyện không ngừng nghỉ. Và sau 1 tháng tôi đã viết được như người bình thường" – anh Trường hào hứng kể lại.
Chia sẻ với Trạm yêu thương, để có những nét chữ đẹp như hiện tại, anh Trường đã phải cố gắng và nỗ lực rất nhiều.
Sau một thời gian nỗ lực tập viết và học tập, anh bỗng bén duyên với nghề dạy học. Thời gian đầu, anh chỉ nhận dạy kèm cho các cháu trong nhà. Dưới sự kèm cặp của anh, sức học của các cháu đã có tiến bộ rõ rệt. Dần dà, các gia đình xung quanh đều đưa con đến nhờ anh kèm cặp.
Chưa dừng lại ở đó, hơn 10 năm nay thầy Trường thầm lặng mở lớp dạy học miễn phí, thành lập tủ sách cộng đồng, mang kiến thức đến cho trẻ em nghèo. Đặc biệt, anh còn cùng bạn bè của mình thành lập thư viện Hallo World (Xin chào thế giới) miễn phí cho các em tại nhà với hơn 3.000 đầu sách.
Kể về hạnh phúc lớn nhất của mình chính là gia đình nhỏ, anh Trường bật mí "Vợ tôi đến với tôi không chỉ bằng tình yêu mà còn có cả tình thương nữa. Cô ấy là người chăm chỉ và chịu đựng, nên tôi vô cùng trân trọng".
Khi hỏi về ước mơ, anh Trường chỉ mong bản thân thật khoẻ mạnh để những người thân không phải bận tâm về mình, bên cạnh đó anh có thể tiếp tục duy trì dự án thư viện miễn phí để giúp đỡ nhiều em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn.
Bằng nghị lực và quyết tâm của mình, dù khuyết tật cả chân và tay, nhưng anh Trường vẫn có thể trở thành thầy giáo, viết chữ đẹp, viết nên cuộc đời mình và mang kiến thức đến cho nhiều em nhỏ.