Góc nhìn 365: Nối dài niềm vui từ trái bóng
"Xem World Cup và xem tuyển Việt Nam là 2 tâm thế khác nhau. Xem World Cup là thưởng thức, còn xem tuyển Việt Nam đá giống như chuyện đưa con mình đi thi cùng thiên hạ. Dù hay, dù dở, là con mình thì vẫn phải bênh, phải đau đáu buồn vui, hờn giận bất kể năng lực nó thế nào".
Đó là chia sẻ rất thật của PGS-TS Phạm Văn Tình - người vốn dĩ quen mặt với độc giả trong chuyên mục "Nhật ký World Cup bằng thơ" những ngày qua. Để rồi, khi trái bóng World Cup vừa ngừng lăn, ông lại chuẩn bị dõi mắt theo hành trình của đội tuyển Việt Nam tại AFF Cup. Như tất cả chúng ta!
Quả thật, với những người hâm mộ bóng đá, năm 2022 này sẽ là một cột mốc đặc biệt. Ngoại lệ bất ngờ trong lịch sử World Cup đã khiến chúng ta lần đầu tiên trong đời được đón xem một giải vô địch bóng đá thế giới diễn ra vào cuối năm, giữa tiết trời mùa Đông tại Việt Nam.
Rồi, cũng thật thú vị, kỳ World Cup ấy lại kết thúc rất sát giải bóng đá vô địch Đông Nam Á - sân chơi quen thuộc của đội tuyển Việt Nam. Ngày mai 21/12 - chỉ 3 ngày sau trận chung kết giữa Argentina và Pháp - đội tuyển Việt Nam sẽ có trận ra quân trên đất Lào.
Như cách nói vui của nhiều người, đó là cảnh "no dồn đói góp", để chúng ta có một dịp cuối năm đã mắt, đã tai và tha hồ buông thả cảm xúc theo trái bóng tròn.
Mà, được khơi lên sau mấy tuần lễ vừa rồi, chuỗi cảm xúc ấy hẳn vẫn còn đang khiến rất nhiều người phấn khích, khi chúng ta vừa đi qua một kỳ World Cup được đánh giá là hấp dẫn nhất trong lịch sử. Ở đó, chỉ riêng trận chung kết kinh điển giữa Argentina và Pháp vào tối 18/12 vừa rồi cũng đã đủ là minh chứng cho sự bất ngờ, kịch tính và vẻ đẹp độc tôn của môn thể thao vua.
***
Vậy, cảm xúc của chúng ta sẽ ra sao, khi rời mắt khỏi World Cup để chuyển sang những trận bóng ở... khu vực Đông Nam Á? Câu trả lời ai cũng rõ: Sẽ rất không tương xứng, nếu so sánh 2 giải đấu ấy về chất lượng. Nhưng, điểm khác biệt lớn nhất, là chúng ta sắp thưởng thức một giải đấu có sự góp mặt của "gà nhà".
Sự thực thì cái thú xem bóng đá Việt Nam cũng mới chỉ phát triển mạnh trong cộng đồng kể từ năm 1995 - khi đội tuyển của chúng ta bắt đầu có những thành tích trong khu vực. Để rồi, qua gần 3 thập niên, với những gì nhận về, việc đồng hành cổ vũ đội tuyển trong các giải đấu đã trở thành một phần tất yếu với những người yêu bóng đá.
Ở thời đại mạng xã hội phát triển, đã có không ít cuộc tranh luận, bắt bẻ quanh cách yêu, cách cổ vũ đội tuyển Việt Nam, cũng như cách chọn một đội bóng để những người hâm mộ gắn trọn cảm xúc của mình theo hướng bền vững và lâu dài. Nhưng người viết tin chắc một điều: Đã yêu bóng đá, hẳn bất cứ ai cũng sẽ có lúc xúc động và phấn khích khi thấy đội tuyển của mình giành chiến thắng, dù ở sân chơi nào đi nữa.
Riêng với người Việt, điều ấy còn gắn với một khao khát thầm kín, khi những thành tích từ bóng đá cũng là sự khích lệ cho một con đường rất dài, rất khó - mà thẳng thắn, chúng ta chưa làm được nhiều: Tự khẳng định trước thế giới về năng lực của mình.
Bởi thế, hãy cứ yên tâm rằng dù tiếp tục xem bóng đá trong dịp cuối năm bận rộn cũng như giữa tiết trời lạnh giá của mùa Đông, chúng ta vẫn sẽ nối dài niềm vui từ trái bóng với chuỗi ngày trước mặt.
Giống như, với cảm xúc từ một Argentina đoạt Cúp vàng sau 36 năm chờ đợi ở World Cup vừa rồi, hãy cứ giữ giấc mơ lớn mà chúng ta đã bắt đầu nhen lên từ những năm vừa rồi. Rằng một ngày nào đó trong cuộc đời, chúng ta sẽ được thấy đội tuyển Việt Nam góp mặt ở sân chơi ấy.