Có 'chữa' nhưng chưa chắc 'lành'
Sophia thân mến! Ngày nay, con người sống trong một thế giới "phẳng phiu", nơi khoảng cách các châu lục chẳng còn mấy ý nghĩa. Nhưng có một nghịch lý mà Sophia hẳn biết, khoảng cách có thể thu ngắn lại, nhưng con người ngày càng có cảm giác cô độc, bất an hơn, đặc biệt sau biến cố đại dịch kéo dài.
Từ chỗ tìm "an nhiên" (nhiều lúc biến hóa thành "an yên"), xã hội đã tìm được một từ xu hướng mới, hứa hẹn sẽ còn ở lại với thời gian rất lâu: "chữa lành".
Sách chữa lành, âm nhạc chữa lành… và biết đâu một ngày nào đó sẽ có "nước mía chữa lành", "thở chữa lành", "ngủ chữa lành"... Tất cả đều hứa hẹn "chữa lành", nhưng có "lành" hay không lại là một chuyện khác.
Sophia biết không, mấy tháng trước tôi được đọc tờ thông báo của một cơ sở… coi bói. Dặn dò phải nhắn tin bốc số trước vì khách đông, coi trực tuyến thì giá bao nhiêu và coi trực tiếp thì có rẻ hơn đôi chút. Mà dù coi trực tuyến hay trực tiếp thì giá cũng không hề "phải chăng" chút nào. Nhưng ai lại đi mặc cả với tương lai?!!! Tôi nghiệm ra, nhiều người trẻ ngày nên thích tìm câu trả lời cho các vấn đề cuộc sống từ chỗ những ông bà thầy bói, từ bài tarot, từ các khóa học trực tuyến hay từ những cuốn sách... Bạn thắc mắc điều gì, cứ nhắm mắt thành tâm rồi giở sách ra để xem sách phán sao như dân gian xem bói Kiều.
Tôi muốn "nhảy việc" có được không? Tương lai thế nào? Người này có hợp với tôi? Nào Sophia, bao giờ thì trí tuệ nhân tạo sẽ tham gia vào lĩnh vực tâm linh, trả về những quẻ bói, nói cho nhân loại biết mình nên làm gì trong cuộc sống nhỉ?
Sophia còn có thể thấy những gương mặt trẻ ấy nếu Sophia chịu khó dạo quanh vài cuộc ra mắt sách chữa lành, hay đến một loại trung tâm chữa lành nào đó. Điều này phản ánh sự hoang mang của một bộ phận người trẻ và nhiều khi không còn trẻ. Nó chứng tỏ nhu cầu cần được an ủi, động viên, giải tỏa những căng thẳng lo âu là có thật. Nhưng không phải cứ dán cái nhãn "chữa" thì có thể "lành"
Sophia biết đó, những bất ổn tâm lý không phải là hiếm trong một xã hội đang phát triển. Áp lực cuộc sống cá nhân, công việc đè nặng lên vai, nhất là những ai sinh sống trong môi trường đô thị... Nhưng đã là người bệnh thì phải tìm đến với bác sĩ thực thụ, phải uống đúng thuốc. Muốn tìm liều thuốc bình an cho tâm hồn thì cũng phải sử dụng đúng liều thuốc tinh thần.
Như bao từ ngữ trở thành xu hướng, "chữa lành" đang bị lạm dụng, trở thành một cái nhãn dùng được cho nhiều mặt hàng. Sophia có thể dùng công nghệ của mình để thống kê xem bao nhiêu lần những triết lý nước đôi, những lời khuyên nếu buồn thì hãy vui lên, những tĩnh tại ngắm nhìn nội tâm của bản thân hay làm lành với chính bạn, cùng nhiều biến tấu của chúng, xuất hiện trong các tác phẩm "chữa lành". May mắn nó có thể xoa dịu được ai đó trong vài khoảnh khắc cuộc sống, nhưng lâu dài thì những lời lẽ sáo rỗng như vậy cũng mất dần giá trị. Chưa kể có thể gặp những khóa "chữa lành" của những người không chuyên môn trị liệu tâm lý, không bằng cấp liên quan. Không biết "chữa" có "lành" không, chỉ sợ "lợn lành thành lợn què" thì khổ.
Sophia à, bức thư này sẽ biến thành cách thức"chữa lành" khi khuyên bất kỳ ai đang lo lắng bất an hãy bình tâm, tìm cho bản thân một cách "chữa lành" phù hợp, đến từ những chuyên gia có uy tín. Còn bói toán ư, một con số quyết định vận mệnh nào đó ư, hay là những lá bài, hay là một quyển sách vạn năng nào đó…, thì hãy quên chúng đi. Cuối cùng, thì chính mình mới là người ra quyết định cho cuộc sống của mình.
Tạm biệt Sophia, hẹn gặp ở thư sau!