'Như đóa hoa sương' -Từng tấm kính ước vọng sụp đổ
Đã 7 năm rồi, nhà văn Gào không ra tiểu thuyết, vì thế sự trở lại của nữ tác giả lần này ít nhiều gây tò mò cho độc giả. Qua Như đóa hoa sương (NXB Văn học và HanoiBooks ấn hành 2023), có thể thấy, Gào đã chín muồi, sâu sắc hơn trong tiểu thuyết và trong chính con người cô ấy ở hiện tại.
Có những tác phẩm đưa thông điệp và tư tưởng của nó đi theo hàng triệu độc giả trong hàng trăm năm, cũng có những tác phẩm chỉ cần chạm vào chính người viết thôi là đã hoàn thành sứ mệnh của nó rồi. Mà thực ra, phần lớn sách trên thế giới này nằm ở dạng thứ hai, cũng tức là nếu chúng vô tình có thể khơi gợi trong bạn sự chú tâm, rung động và đồng cảm thì thật tuyệt vời, phải không?
Gào nói với tôi rằng phần lớn nội dung của Như đóa hoa sương đã được hoàn thiện trong giai đoạn căng thẳng của đại dịch Covid-19. Có lẽ khi hầu hết các cánh cửa đóng lại, thì cánh cửa vốn vẫn đóng kín trong tâm hồn chúng ta mới lại có cơ hội được mở ra. Phía sau nó lại không phải những giấc mơ tung cánh, mà lại là từng tấm kính ước vọng sụp đổ. Qua những mảnh vỡ đã vụn rơi dưới sàn lạnh buốt ấy soi chiếu lại thế giới quan, thấy những điều lớn lao là vô nghĩa, và những điều có vẻ tầm thường lại là hình thái rõ ràng nhất của sự rung động.
Giống như khi nhân vật Quang trong truyện có nói: "Em thích chị nên em biết", tôi nghĩ đó là sự thấu hiểu giản đơn mà con người thường "vô ơn" tiếp nhận, rồi lại bước tiếp tới vô tận. Sự chân thật vô vọng vốn ít khi nào được trân trọng.
7 năm là một hành trình không phải là ngắn, Gào từ người phụ nữ 28 tuổi đã bước vào tuổi 35, với rất nhiều trải nghiệm trong cuộc đời: Hạnh phúc và cả bi thương, thành công - thất bại. Hai thái cực cuộc đời đó, đã đem đến cho Gào những trải nghiệm chân thật, sâu sắc trong cuốn sách này.
"Cứ đi về phía trước thì sẽ có đường để đi, có nơi để đến". Cái đích đó ở đâu hay đi mất bao lâu dường như không quan trọng bằng chúng ta sẽ tìm thấy gì ở đó. Cũng bởi thế, tôi thích những tác phẩm mà hành trình của nhân vật sẽ thử thách cách mà họ nghĩ về thế giới này, về con người, về hạnh phúc... Nếu làm được điều đó thì cái kết nào cũng là đúng lúc.
"Mình là gánh nặng đã đủ lâu rồi" - lời nhân vật Như Hoa, như nhát dao cứa vào chính người phụ nữ đang vùng vẫy trong cuộc hôn nhân ấy. Đôi khi việc làm đau chính mình, theo cách nào đó, sẽ giúp người trong cuộc nhẹ nhõm hơn. Nếu cứ bằng lòng với những sắp đặt thì rồi chúng ta đều sẽ phải góp nhặt lại những cảm xúc đã đánh rơi.