Bạn gái thú nhận từng làm “gái ngành”, tôi vừa muốn cưới vừa muốn chia tay

Giang Hà 22/09/2025 06:25

Lúc Liên thú nhận có quá khứ không hay, tôi chỉ nghĩ có lẽ cô ấy từng trải qua vài cuộc tình, từng trao thân cho người khác, có thể từng phá thai nữa. Nhưng sự thật vượt xa sự suy đoán của tôi.

Tôi năm nay 38 tuổi, là thầy giáo dạy văn ở một trường trung học, chưa từng kết hôn. Ở tuổi tôi, bạn bè đều có con cái lớn cả rồi. Nhìn tôi tuổi tứ tuần vẫn lẻ bóng, bố mẹ đã buồn chán tới mức không thèm giục giã nữa.

Thực ra, tôi từng có vài mối tình. Một tình yêu kéo dài 3 năm thuở sinh viên. Sau khi ra trường, bạn gái được gia đình lo việc ở quê. Cô ấy là con gái hiếm muộn của một đôi vợ chồng già. Cô ấy muốn báo đáp sự chăm sóc của bố mẹ và đề nghị tôi theo cùng.

Tôi yêu cô ấy nhưng tôi cũng có gia đình, cũng có cha mẹ cần chăm lo. Chúng tôi hẹn nhau, mỗi người cứ ổn định công việc một thời gian, nếu có duyên ắt sẽ có cách để tới gần nhau. Kết quả, sau một năm về quê, bạn gái tôi lấy chồng.

Người con gái thứ hai cũng rời xa tôi sau hai năm tìm hiểu. Cô ấy nói, tôi rất tốt nhưng cô ấy không mong muốn có cuộc sống chỉ đủ ăn đủ mặc với đồng lương giáo viên.

Tôi có buồn nhưng không quá đau khổ. Tôi chỉ là một anh giáo yêu nghề, thu nhập đủ trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Cô ấy có quyền lựa chọn một người đàn ông có thể chăm lo cho cô ấy đủ đầy hơn về vật chất.

Bạn gái thú nhận từng làm “gái ngành”, tôi vừa muốn cưới vừa muốn chia tay - 1
Nghĩ đến việc bạn gái từng “chung chạ” với nhiều người, cảm xúc trong tôi bỗng trở nên hao hụt (Ảnh minh họa: Sohu).

Sau hai lần yêu, ở tuổi gần 40, tôi không còn háo hức nhiều với chuyện hẹn hò nữa. Chuyện tình cảm muốn nhanh cũng không được, thôi thì duyên đến lúc nào thì nhận lúc ấy.

Vả lại, làm nghề giáo viên, nhìn bề ngoài có vẻ nhàn hạ nhưng thực ra cũng rất bận: Nào là phụ trách chủ nhiệm lớp, soạn giáo án, nào là ôn thi cho học sinh giỏi, học sinh cuối cấp, bận bịu với lớp lớp học trò... Tôi không có nhiều thời gian rỗi để cảm thấy buồn về việc muộn vợ, muộn con.

Nhưng đúng là tình yêu luôn có lối đi riêng và nó đến vào lúc chính tôi cũng không ngờ tới. Hôm đó, chiều muộn tôi mới ở trường về. Trên đường về, trời bất ngờ nổi cơn dông, suốt một đoạn phố dài không tìm thấy cửa hàng hoa nào để mua hoa tặng sinh nhật mẹ.

Cuối cùng, tôi cũng gặp một tiệm hoa nhỏ. Cô chủ tuổi tầm 30 tuổi rất xinh đẹp, vừa hỏi vừa chọn những bông hoa đẹp cho tôi. Sẵn trời mưa to, tôi ngồi lại “tám chuyện” với cô bán hoa.

Tôi đùa đùa thật thật bảo, việc tôi có thể làm cho mẹ tôi xúc động nhất bây giờ không phải là mang hoa về, mà là mang một nàng dâu về. Nhưng chuyện ấy khó quá, tôi chưa làm được. Cô ấy cười, khoe hai lúm đồng tiền duyên dáng.

Sau hôm đó, tôi trở thành khách hàng quen của Liên và bất ngờ khi biết cô ấy còn độc thân. Bởi tôi nghĩ, một cô gái xinh đẹp, tính tình vui vẻ, dễ gần như vậy, không lý gì ngoài 30 tuổi vẫn chưa chồng.

Tôi thích Liên và nhận ra cô ấy cũng có cảm tình với mình nên quyết định theo đuổi. Thú thật, càng gặp nhau, trò chuyện nhiều, tôi càng cảm thấy đó là người phụ nữ tốt nhất mà tôi từng gặp. Có lẽ vì đã nhiều tuổi, Liên đồng cảm được với tôi nhiều thứ, biết lắng nghe, chia sẻ và hiểu chuyện vô cùng.

Một ngày, trong quán cà phê lung linh ánh đèn màu buổi tối, tôi ngỏ lời, hỏi cô ấy có đồng ý về làm vợ tôi không? Tuy là giáo viên dạy văn, tính tôi không lãng mạn, cũng không hay nói lời ngọt ngào. Tôi chỉ nói thật lòng mình một cách thẳng thắn.

Với những ngày vui vẻ đã qua, tôi nghĩ Liên sẽ gật đầu. Nhưng thái độ của cô ấy trở nên bối rối. Cô ấy tiết lộ có chút quá khứ không hay, sợ rằng tôi không chấp nhận được.

Tôi vội vàng khẳng định, ai cũng có quá khứ, quan trọng là hiện tại chúng ta yêu nhau. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ có lẽ cô ấy cũng giống tôi, từng trải qua vài cuộc tình, từng trao thân cho người khác, hoặc có thể là từng phá thai.

Dù là gì, mọi thứ đều là quá khứ của riêng cô ấy và tôi sẽ không chấp nhặt. Nhưng sự thật vượt xa tưởng tượng của tôi.

Liên kể, cô ấy sinh ra từ một vùng quê, bố mẹ cô đi làm xa, cô lớn lên với ông bà ngoại. Tuổi 18, Liên thi trượt đại học vì mải yêu đương.

Chàng trai yêu cô là con nhà giàu trong thị trấn. Cậu ta nói Liên không cần học nhiều, chỉ cần lấy cậu ta, cả đời không lo ăn lo mặc. Nhưng khi đã “no xôi chán chè”, hắn lại rũ bỏ Liên, cặp kè với cô gái khác.

Mối tình đầu cay đắng khiến Liên rơi vào trạng thái chán nản. Cô ấy xin ông bà ngoại lên phố tìm việc làm, bắt đầu bằng công việc bưng bê ở quán cà phê.

Thấy Liên xinh đẹp, bà chủ nói rằng, làm nhân viên bưng bê thì phí hoài nhan sắc. Bà ta hỏi cô có muốn làm “việc nhẹ lương cao” hay không?

Lúc đầu, Liên cũng sợ nhưng sau đó lại nghĩ mình đâu còn gì để mất. Huống hồ, số tiền một lần “đi khách” bằng cả tháng làm nhân viên phục vụ. Liên cứ thế bước chân vào nghề làm “gái bán hoa”.

Liên dứt khoát bỏ nghề ở tuổi 28, sau lần bị vợ một khách hàng lớn tuổi đánh ghen. Đau đớn về thể xác, nhục nhã về tinh thần, Liên biết cuộc đời mình không thể sống mãi như thế.

Với số tiền dành dụm được, Liên đi học một lớp cắm hoa, sau đó được một chị chỉ cho mối lấy hàng, mở một tiệm hoa để bán.

Liên không thiếu người theo đuổi. Nhưng cô ấy không muốn giấu giếm quá khứ của mình. Những người đàn ông đến với cô ấy một cách ồn ào, nghe quá khứ rồi lại lặng lẽ rời đi.

Liên nói với tôi: “Em không thể xóa bỏ một đoạn đời lầm lạc của em. Mọi sai lầm đều phải trả giá. Có thể, sự thật này sẽ khiến em cả đời cô độc. Nhưng em không muốn lừa dối bất cứ một tấm chân tình nào, không muốn cả đời sống trong áy náy và lo sợ.

Em yêu anh nhưng em nghĩ, anh có quyền lựa chọn, không thể đặt anh vào sự đã rồi”.

Lời thú nhận của Liên khiến tôi bối rối, mất ăn mất ngủ mấy ngày liền. Là thầy giáo dạy văn, tôi nhìn đời hay nhìn người cũng không quá khắt khe. Tôi luôn cho rằng, mọi sai lầm của con người đều có nguyên căn của nó. Chỉ cần biết sai, biết sửa, chúng ta nên mở đường cho họ đi tới tương lai.

Nhưng với riêng chuyện này, tôi lại thấy bản thân vô cùng lúng túng. Một mặt, tôi muốn đón nhận Liên, giúp em đoạn tuyệt với quá khứ. Nhưng mặt khác, tôi lại nghĩ đến việc em từng "chung chạ" với nhiều đàn ông chỉ vì tiền, cảm xúc trong tôi bỗng trở nên hao hụt.

Để lỡ thì buồn và tiếc, mà mở lòng lại sợ mình không đủ bao dung. Chỉ e rằng lúc cơm lành canh ngọt không sao, lúc có bất hòa gì, tôi lại không cầm được mà lôi chuyện cũ ra phán xét.

Có phải lúc người ta còn phân vân nên đi tiếp hay dừng lại nghĩa là yêu chưa đủ nhiều, nếu tiến tới sẽ hối hận hay không?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Theo dantri.com.vn
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/ban-gai-thu-nhan-tung-lam-gai-nganh-toi-vua-muon-cuoi-vua-muon-chia-tay-20250920160720169.htm
Copy Link
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/ban-gai-thu-nhan-tung-lam-gai-nganh-toi-vua-muon-cuoi-vua-muon-chia-tay-20250920160720169.htm
    Nổi bật
        Mới nhất
        Bạn gái thú nhận từng làm “gái ngành”, tôi vừa muốn cưới vừa muốn chia tay
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO