Bạn trai dọa tung “clip nóng”, sự thật khiến tôi dở khóc dở cười
Yêu nhau hai năm tưởng chừng chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào. Ai ngờ đến lúc chia tay, nghe lời doạ nạt từ chính miệng bạn trai, tôi như chết lặng...
Tôi 24 tuổi, anh hơn tôi một tuổi. Hai đứa gặp gỡ lần đầu từ hồi còn sinh viên, ra trường thì chính thức yêu nhau. Ngày mới yêu, anh hiền lành, hay lo lắng cho tôi, đi đâu cũng chở, ăn uống gì cũng hỏi. Tôi cứ tưởng mình gặp được người tử tế.
Tình yêu ban đầu mặn nồng nhưng theo thời gian, áp lực công việc, lệch múi giờ sinh hoạt khiến cả hai dần xa cách. Nhiều lần tôi nhắn tin, anh không kịp trả lời. Ngược lại, anh nhắn khi tôi đã ngủ. Những khoảng trống tích tụ biến thành khoảng cách.
Đến một ngày, tôi đề nghị chia tay. Tôi nghĩ đơn giản hai đứa cần thời gian riêng, biết đâu sau này có duyên lại gặp. Tôi vốn thẳng tính, chẳng muốn kéo dài một mối quan hệ chỉ còn sự mệt mỏi.
Không ngờ, câu trả lời của anh khiến tôi lạnh sống lưng: “Em mà chia tay, anh sẽ tung hết clip của em lên mạng hoặc gửi thẳng cho bố mẹ em”.
Tôi chết lặng, đầu óc quay cuồng. Không chỉ sợ bị dư luận phán xét, tôi còn sợ gương mặt thất vọng của bố mẹ - những người đã cả đời tin tưởng tôi.

Đến lúc chia tay, tôi mới biết mình bị bạn trai “nắm thóp” theo một cách không thể ngờ tới (Ảnh minh hoạ: Knet).
Khoảnh khắc đó, tôi đứng hình, tim đập thình thịch, đầu óc rối loạn. Tôi lục lại ký ức, chúng tôi yêu nhau nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn, những lần quay clip cùng lắm chỉ là cảnh hôn má, ôm nhau. Thế thì anh ta định tung cái gì?
Tôi cố lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh định tung clip gì? Anh nói đi, đừng có dọa em”.
Anh không nói nhiều, chỉ mở điện thoại ra cho tôi xem. Và rồi… tôi muốn chui xuống đất ngay lập tức.
Trong màn hình là những clip tôi chưa từng biết bị ghi lại: Tôi ăn uống phồng má, mắt trợn ngược; tôi say quá, ngủ gục rồi phát ra tiếng động dài rền rĩ; tôi vô thức ngoáy mũi rồi chùi vào thân cây bên đường... Tất cả khoảnh khắc xấu xí nhất, mất hình tượng nhất của tôi, anh đều giữ lại.
Tôi bàng hoàng: “Anh… quay mấy cái này để làm gì?”.
Anh nhìn tôi, giọng chắc nịch, không chút áy náy: “Để em nhớ là chỉ anh mới biết con người thật của em. Người ngoài chỉ thấy em chụp ảnh đẹp, giả vờ ngoan hiền nhưng anh giữ bản chất em. Nếu em bỏ anh, anh sẽ cho thiên hạ biết em sống như thế nào”.
Lời anh như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi vừa giận, vừa buồn cười. Đúng là “clip nóng” thật nhưng nóng theo nghĩa… muối mặt. Tôi nhìn lại mình trong màn hình khuôn mặt méo mó, dáng vẻ lôi thôi, khác hẳn với hình ảnh chỉn chu mà tôi vẫn cố xây dựng trên mạng xã hội.
Tôi gắt gỏng: “Anh thực sự nghĩ mấy cái này bôi nhọ được em à? Đây mới là em thật, có gì phải sợ”.
Nói cứng thế thôi, chứ trong lòng tôi rối tung. Tôi không khóc, cũng không xin xỏ. Nhưng một câu của anh sau đó mới là nhát dao chí mạng: “Thật ra anh chưa từng thấy em cười thoải mái như trong những clip đó.
Em trước mặt anh lúc nào cũng như đi diễn, ngồi ăn cũng dè chừng. Anh quay lại chỉ để giữ cái khoảnh khắc hiếm hoi em là chính em. Nhưng em không hiểu đâu”.
Tôi câm lặng. Đúng là trong hai năm yêu, tôi luôn sợ mình xấu trước mặt anh. Ăn phải nhỏ nhẹ, nói phải dịu dàng, quần áo phải gọn gàng. Tôi sợ nếu anh thấy tôi bê bối, anh sẽ chán. Vậy mà hóa ra, anh lại đi giữ những thứ tôi nghĩ mình cần che giấu.
Nhưng anh cũng sai. Sai ở chỗ biến cái “giữ kỷ niệm” thành “vũ khí đe dọa”. Đáng lẽ, anh có thể nói: “Anh nhớ em lúc vụng về như thế” thì có lẽ, tôi đã nghĩ khác. Nhưng không, anh chọn cách ép tôi bằng nỗi sợ hãi.
Cuối cùng, chúng tôi không níu kéo nhau thêm nữa. Tôi chọn chia tay nhưng trước khi bước ra khỏi mối quan hệ ấy, tôi nói một câu: “Anh thích thì cứ tung lên, chẳng có gì đáng xấu hổ bằng chính mình cả. Nếu ai đó yêu thương em thực sự, họ sẽ chấp nhận cả những khoảnh khắc thảm họa ấy”.
Đến giờ, anh vẫn chưa “tung” bất cứ clip nào. Có lẽ, đó chỉ là lời hù dọa để tôi lưỡng lự.
Bây giờ, khi nhìn lại, tôi thấy nhẹ lòng. Bởi tôi học được bài học lớn nhất: Nếu yêu ai đó mà phải sợ họ nắm giữ góc khuất của mình thì tình yêu ấy đã không còn là chỗ để nương tựa. Và đôi khi, thứ khiến ta xấu hổ nhất lại chính là bằng chứng mình đã sống thật với bản thân.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.