Bạn trai muốn tôi chia sẻ vị trí mỗi khi ra ngoài
Anh muốn tôi trả lời nhắn tin ngay, chia sẻ vị trí khi ra ngoài, thậm chí yêu cầu tôi chụp ảnh "check in" gửi anh.
Tôi 28 tuổi, làm văn phòng, tính tình khá nhẹ nhàng, ít va chạm và khi yêu ai thì thường rất chân thành. Tôi được nhiều người nhận xét là có ngoại hình xinh xắn, dễ thương, người khác muốn được che chở. Bạn trai lớn hơn tôi ba tuổi, làm trong lĩnh vực kỹ thuật. Anh hiền, ít nói và theo đuổi tôi từ hồi tôi mới ra trường. Chúng tôi quen nhau được gần một năm. Trước khi yêu anh, tôi từng có mối tình sâu đậm với một chàng trai nhưng vì hết duyên nên chia tay trong hòa bình. Sau đó chúng tôi không liên lạc lại nữa. Chuyện này bạn trai tôi đều biết.
Thời gian đầu, tôi thực sự thấy ấm áp vì anh luôn hỏi han tôi đi làm về chưa, ăn uống thế nào. Tôi nghĩ đó chỉ là sự chăm sóc bình thường trong tình yêu, đơn giản và dễ chịu. Nhưng có lẽ chính vì sự đơn giản đó mà tôi không nhận ra mọi thứ bắt đầu thay đổi từ lúc nào. Những câu hỏi "Em đang ở đâu?", "Đi với ai?", "Bao giờ về" dần xuất hiện nhiều hơn. Lúc đầu tôi không để tâm, chỉ nghĩ anh hơi lo lắng. Nhưng rồi anh muốn tôi trả lời nhắn tin ngay, chia sẻ vị trí khi ra ngoài, thậm chí yêu cầu tôi chụp ảnh "check in" gửi anh.

Có hôm tôi đi ăn trưa với các đồng nghiệp, chỉ vì trả lời chậm vài phút mà điện thoại rung liên tục. Anh hỏi dồn dập như thể tôi đang làm điều gì sai dù tôi đã nói đang đi ăn với đồng nghiệp và sẽ gọi lại sau. Dần dần, tôi sợ mở điện thoại. Mỗi cuộc hẹn bạn bè đều trở thành áp lực vì tôi biết chỉ cần mất liên lạc vài phút là anh sẽ loạn lên. Có hôm tôi đi siêu thị, mạng yếu, anh gọi không được. Khi tôi ra đến bãi xe, đã thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn dài thể hiện sự nghi ngờ.
Tôi yêu anh, thật lòng. Nhưng yêu không có nghĩa là tôi phải sống như một người luôn phải chứng minh mình vô tội. Sự quan tâm dễ chịu ngày nào giờ trở thành sợi dây vô hình bó chặt tôi. Và đau nhất là khi tôi nhận ra mình không còn là chính mình, không còn tự do, thoải mái, không còn vui trong những điều nhỏ bé hàng ngày.
Tôi vẫn đang cố gắng nói chuyện với anh, cố gắng để cả hai hiểu nhau hơn thay vì buông tay. Anh giải thích rằng yêu thì không giấu giếm nhau điều gì và những điều anh làm là bình thường, nếu để tâm tới người yêu sẽ không thấy phiền. Tôi chưa biết phải làm sao để anh hiểu, nhưng nếu cứ tiếp tục chắc tôi sẽ rất mệt mỏi. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Linh Phương