Bạn trai sống dựa vào tôi giờ muốn vay 100 triệu sửa nhà cho bố mẹ
Anh bảo nhà xuống cấp, bố mẹ già rồi mà không có tiền, anh là con trai phải lo.
Tôi 29 tuổi, đi làm đã ổn định vài năm nay. Người yêu tôi nhỏ hơn một tuổi, hiền lành, nói chuyện rất dễ nghe và luôn tạo cảm giác ấm áp mỗi lần ở bên. Có điều, thu nhập của anh thấp hơn tôi khá nhiều, lại không quá cố gắng trong chuyện tài chính. Tiền anh kiếm được chủ yếu dành cho bản thân và để dành chút ít, thỉnh thoảng mua cho tôi vài thứ nhỏ như hộp trái cây hay ly trà sữa. Những khoản chi lớn trong mối quan hệ gần như đều do tôi lo (chúng tôi đang sống chung).
Ban đầu tôi không để ý vì tính mình thoải mái, quen tự lập. Anh lại khéo miệng, luôn biết cách làm tôi mềm lòng bằng những câu quan tâm hoặc những lời giải thích nghe rất thuyết phục. Thỉnh thoảng tôi có nhắc chuyện chia sẻ chi tiêu, anh chỉ cười: "Anh biết, để từ từ rồi anh cố gắng". Nhưng rồi thời gian trôi, mọi thứ vẫn vậy. Tôi dần nhận ra sự thoải mái của mình đang trở thành thói quen ỷ lại của anh.

Gần đây anh nói muốn vay tôi 100 triệu để gửi về quê cho bố mẹ sửa lại nhà. Anh bảo nhà xuống cấp, bố mẹ già rồi mà không có tiền, anh là con trai phải lo. Tôi hiểu tình cảm gia đình là quan trọng, nhưng khi anh nói câu đó, tôi bỗng thấy chột dạ. Vì tôi biết rõ thu nhập của anh: để tự mình dành dụm được 100 triệu chắc phải mất rất lâu. Đã vậy, từ trước tới nay, hầu như các khoản lớn nhỏ trong mối quan hệ đều do tôi chịu.
Tôi hỏi anh tính trả thế nào, anh nói: "Anh sẽ cố gắng. Anh đang xin một công việc khác lương cao hơn, ổn định hơn. Có gì anh trả dần cho em". Nghe có vẻ hợp lý nhưng trong lòng tôi vẫn không yên. Bởi tôi biết rõ thu nhập hiện tại của anh còn chưa đủ để san sẻ với tôi những khoản nhỏ, vậy làm sao đảm bảo được một khoản nợ lớn như thế?
Tôi không tiếc tiền, chỉ sợ cảm giác mình đang từng chút một gánh thay trách nhiệm cho anh. Trong khi anh lại quá quen với việc để tôi lo, chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng là tôi xuôi. Và tôi nhận ra nếu mình tiếp tục chiều theo, anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được áp lực tôi đang mang. Cũng nói thêm là khi sống chung, ngoài việc tài chính, anh rất chăm chỉ chịu khó làm việc nhà, chủ động san sẻ cùng tôi chứ không hề lười biếng. Cũng phải nói, tôi khá hài lòng khoản này.
Dù sao là con gái, tôi cũng muốn được dựa dẫm vào người đàn ông của mình, được người mình yêu lo lắng như nhiều đôi tôi thấy ngoài kia. Giờ tôi rất phân vân không biết có nên cho vay không? Nếu không cho vay, tôi sẽ rất áy náy và chưa biết phải từ chối thế nào vì anh biết tôi có bao nhiêu tiền để dành, còn cho vay thì tới bao giờ tôi mới lấy lại được, rồi có lần đầu liệu có lần sau nữa không. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Hoàng Ngân