Bố tôi về hưu không chờ có người 'đến nhà tặng bánh trung thu'
Mỗi khi có dịp ngang nhà, các cô chú đồng nghiệp cũ của bố đều ghé uống chén trà xanh, hỏi thăm sức khỏe.
Nhân tiện bài viết "Về hưu 3 năm, tôi hụt hẫng vì không thấy ai đến nhà tặng bánh trung thu", tôi mạn phép viết lên quan điểm thế này, sau nhiều năm chứng kiến khi bố tôi đã nghỉ hưu.
Đó là mỗi dịp về thăm quê tôi cả ngày thường và dịp lễ Tết, thỉnh thoảng tôi được gặp lại các bác, các cô chú đến chơi thăm bố tôi khi xưa cùng công tác với bố.
Có người còn công tác, có người đã nghỉ hưu hoặc chuyển chỗ làm. Thế nhưng mặc nhiên, mỗi khi có dịp đi qua nhà tôi là các bác, cô chú lại bớt chút thời gian 5 - 10 phút vào chơi với bố tôi.
Chỉ là uống với nhau chén nước chè xanh, hỏi thăm sức khỏe của nhau và hoàn cảnh gia đình hiện tại chứ chẳng có quà cáp gì cả, nếu đúng bữa cơm thì ngồi ăn với bố mẹ tôi bát cơm dưa cà.
Điều đó làm tôi rất trân quý tình cảm của mọi người dành cho bố tôi sau nhiều năm nghỉ hưu. Bố tôi vẫn khuyên anh em tôi sống thật thà, sống có đức với mọi người, còn tiền bạc vật chất là vật ngoài thân, nó chỉ là phương tiện của cuộc sống.
Tốt nhất khi còn làm việc hãy làm việc cái tâm của mình, kiếm tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình. Đối xử với mọi người dù cấp trên hay cấp dưới và đồng nghiệp bằng sự chân thành, bao dung, rộng lượng, thì mọi người sẽ nhớ đến nhau và quý mến hơn.
Chúng ta không nên mong chờ hay kỳ vọng gì việc người khác biếu quà hay những thứ vật chất ngoài thân. Như thế khi không còn làm việc nữa hoặc nghỉ hưu sẽ cảm thấy nhẹ lòng, ăn ngon ngủ ngon và thanh thản, gặp nhau sẽ luôn vui vẻ với nụ cười trên môi.
Điều đó là kim chỉ nam cho con cháu noi theo đến bây giờ.
dieptbd