Chăm sóc ba hết mình nhưng tôi không thể yêu thương ông
12/12/2025 15:13
Tôi chỉ khóc một lần khi nhìn thấy ông trên giường bệnh; sau đó, tôi chăm ông bằng trách nhiệm, không phải vì cảm xúc quặn thắt.
Tôi 40 tuổi, đã có gia đình và hai con, một bé học lớp 6 và một bé học lớp một, cả hai đều rất cần tôi chăm lo mỗi ngày. Hiện gia đình tôi sống chung với ba mẹ tôi, đều đã ngoài 80 tuổi. Cách đây không lâu, ba tôi bị té và viêm phổi, phải nằm viện 20 ngày. Thời gian đó, chồng tôi là người trực tiếp túc trực chăm sóc ông. Tôi vừa đi làm lo tài chính, vừa chăm hai con, còn lo việc nhà. Mẹ tôi lớn tuổi nên không thể phụ giúp nhiều.
Khi chồng tôi phải đi làm lại, chúng tôi thuê thêm dịch vụ chăm bệnh để đỡ đần. Ngày nào vợ chồng tôi cũng vào viện thăm và chăm ba. Khi ông xuất viện, mọi việc gần như hoàn toàn phụ thuộc vào gia đình tôi. Tôi và chồng thay nhau lo từng việc: vệ sinh, ăn uống, thuốc men, tắm rửa, dìu ông đi lại. Vì cơ quan gần nhà, mỗi trưa tôi được nghỉ hai tiếng đều chạy về vệ sinh và cho ông ăn uống rồi quay lại làm. Dù mệt nhưng tôi thấy đó là trách nhiệm mình phải làm.
Chồng trong suốt thời gian này thật sự là chỗ dựa lớn nhất của tôi. Anh rất tốt, chia sẻ từng việc một, không nề hà bất cứ điều gì. Anh chăm ba tôi như chính ba ruột mình. Dù ba tôi nhiều lần nóng giận, mắng nhiếc và nói những lời xúc phạm, anh vẫn chưa bao giờ vì thế mà thờ ơ hay xa cách ông. Anh luôn kiên nhẫn và tử tế. Điều đó khiến tôi vô cùng trân trọng và biết ơn.
Có một điều khiến tôi dằn vặt: dù bên ngoài tôi chăm sóc ông chu đáo nhưng sâu bên trong, tôi không cảm thấy thương xót hay đau buồn như một người con lẽ ra phải có. Tôi làm mọi việc nhưng trái tim không đau như tôi nghĩ. Tôi chỉ khóc một lần duy nhất khi mới vào viện và nhìn thấy ông nằm trên giường bệnh. Còn sau đó, tôi chăm ông bằng trách nhiệm, không phải vì cảm xúc quặn thắt. Điều này khiến tôi rất áy náy. Tôi tự hỏi liệu mình có phải là người con vô tình? Hay tôi đã quá mệt mỏi suốt bao năm sống trong tổn thương mà cảm xúc dần chai sạn?
Suốt thời gian dài, gia đình tôi luôn chịu đựng tính khí độc đoán, nóng nảy của ba. Ông thường xuyên chửi mẹ tôi, sỉ nhục bà không lý do. Chỉ cần thấy mẹ nói chuyện với người đàn ông nào, dù chỉ là hàng xóm lớn tuổi, ông cũng nghi ngờ, nổi nóng. Có lần nửa đêm, ông thức dậy và chửi mẹ tôi thậm tệ. Khi tôi và chồng chạy ra hỏi chuyện, ông quay sang chửi cả hai, thậm chí nói những lời vô lý như việc mẹ và chồng tôi có gì đó mờ ám. Những lời ấy khiến tôi đau nhưng lại tê dại, vì tôi hiểu mình không thể thay đổi ông.
Ngay cả bây giờ, khi ông bệnh nặng và chúng tôi chăm sóc từng chút; mỗi khi khỏe lên một chút, tính nóng nảy của ông lại trở lại. Ông mắng, khó chịu, gay gắt. Nhiều lúc tôi chỉ biết thở dài. Có lẽ vì tất cả những điều đó mà cảm xúc thương xót trong tôi đã bị bào mòn. Tôi không ghét ông nhưng cũng không còn cảm giác đau đớn sâu sắc. Điều đó khiến tôi day dứt. Tôi sợ mình bất hiếu, vô cảm. Tôi vẫn cố gắng làm tất cả: chăm sóc, lo lắng, không bỏ mặc. Nhưng trái tim tôi lại nhẹ nhàng hơn khi nghĩ đến ngày ông ra đi, nhẹ nhàng cho ông, cho mẹ tôi, cho gia đình tôi và cả cho chính tôi. Cảm giác ấy khiến tôi rất sợ chính mình.
Hôm nay tôi viết ra tất cả những điều này để mong nhận được sự chia sẻ. Tôi muốn biết liệu cảm xúc của mình có thật sự sai trái, hay chỉ là hậu quả của quá nhiều năm chịu đựng và tổn thương. Tôi muốn hiểu lòng mình để bớt dằn vặt, thôi tự trách và có thể đối xử nhẹ nhàng hơn với chính bản thân mình.
Bình luận của bạn đã được gửi và sẽ hiển thị sau khi được duyệt bởi ban biên tập.
Ban biên tập giữ quyền biên tập nội dung bình luận để phù hợp với qui định nội dung của Báo.