Chị chồng cho từ bỉm sữa đến căn hộ tiền tỷ, sự thật khiến tôi bật khóc
Có tiền bạc, có sự quan tâm, có cả những điều tưởng như thuận lợi nhưng rồi vài dòng tin nhắn đã khiến tôi nhận ra sự thật cay đắng.
Tôi sinh năm 2001. Chồng tôi tính tình chân thành, giản dị. Gia đình anh có 4 anh em gồm hai chị gái thành đạt, chồng tôi và cậu em út.
Phải nói thật, tôi chưa từng gặp gia đình nào mà các chị em lại đoàn kết, thương nhau vô điều kiện đến thế. Họ học giỏi, sự nghiệp thành công, lại xinh đẹp và lấy chồng giàu có.
Cũng chính vì thế, ngay từ ngày đầu bước chân vào, tôi đã thấy mình lạc lõng. Chị thứ hai - người gần gũi tôi nhất - là lãnh đạo, thu nhập có khi lên đến tiền tỷ mỗi tháng, quản lý tài chính cả gia đình.
Chị ấy tặng riêng chồng tôi một căn hộ tại Hà Nội, ô tô rồi mua sắm đồ đạc trong nhà theo sở thích của anh, không hề hỏi ý kiến tôi. Hàng tháng, chị ấy còn chuyển cho tôi 20 triệu đồng, chị cả thêm 5-10 triệu đồng, chồng tôi góp 7 triệu đồng. Bố mẹ chồng hỗ trợ thêm đồ ăn. Trên lý thuyết, tôi chẳng phải lo gì về kinh tế.
Thế nhưng, những điều tưởng như “quá tốt” ấy lại khiến tôi ngột ngạt. Từ lúc mang bầu, chị thứ hai đã can thiệp từng bữa ăn, loại sữa, thậm chí cả cách tôi mặc đồ.

Làm dâu trong gia đình “toàn chị em hoàn hảo", tôi sốc khi nhận ra vị trí thật của mình (Ảnh minh hoạ: TD).
Khi tôi sinh con, chị gần như “chiếm hết quyền” chăm sóc. Tuần nào, chị cũng sang nhà tới 4-5 lần, từ sữa, tã, bỉm đến quần áo đều một tay chị mua sắm. Lý do đơn giản là chị chồng đặc biệt mê cháu, thậm chí còn nói đứa bé giống chị hơn cả con ruột.
Nhưng sự quan tâm ấy đi kèm áp đặt. Chị yêu cầu tôi phải cho con dùng loại chị chọn, chê bai tôi “tiết kiệm quá mức” khi mua sữa bình dân.
Mẹ tôi từ quê ra phụ chăm cháu cũng nhiều lần bị chị nhắc phải “rửa tay sạch sẽ mới được bế”, có lúc thái độ khó chịu hiện rõ trên mặt. Chưa dừng lại, chị còn liên tục đề nghị thuê hộ lý riêng. Tôi không đồng ý vì sợ mẹ tủi thân nhưng càng cố giữ, mẹ càng khóc, bảo mình bị coi như “người thừa” trong chính nhà con gái.
Tôi đem nỗi bức xúc nói với chồng. Anh góp ý thì chị chồng ngay lập tức phản ứng gay gắt, chẳng bao giờ chịu lắng nghe.
Chị cả lúc nào cũng ngồi giảng đạo lý, nói chuyện bằng cái tông của người đi trước. Mẹ chồng có lên phụ bế cháu nhưng phần lớn thời gian bà lại… ngủ, thậm chí ngủ còn nhiều hơn cả cháu. Ở được hơn một tháng, sức khoẻ bà sa sút, liên tục phải nhập viện.
Chồng tôi vì đặc thù công việc, chỉ cuối tuần mới về, mà về cũng vội vã, chẳng kịp nói chuyện với vợ con bao nhiêu. Tôi ngày càng thấy mình lạc lõng, có cảm giác như chưa bao giờ thực sự là thành viên trong gia đình chồng.
Mọi chuyện căng thẳng hơn khi tôi tình cờ đọc được tin nhắn trong nhóm Zalo riêng của 3 chị em họ. Ở đó, tôi phát hiện họ tính toán chi li, làm sao để chồng không bị vợ quản lý tài sản, làm sao để các em trai có “phòng thân” riêng. Và đúng như vậy, chồng tôi đứng tên nhiều tài sản giúp chị thứ hai, còn cậu em út thì đứng tên hộ chị cả.
Đau hơn, tôi phát hiện chồng mình có một khoản tiết kiệm lớn, hoàn toàn đứng riêng, không liên quan đến vợ con. Tôi thấy hụt hẫng. Gia đình này giỏi thật nhưng tình thân sao lại đặt lên bàn cân tính toán như thế?
Một lần không chịu nổi, tôi cãi tay đôi với chị chồng. Tôi trút hết ấm ức, nói thẳng chị đừng can thiệp vào gia đình nhỏ của tôi nữa. Kể từ đó, chị “mất hút”: Không sang thăm cháu, không gửi tiền trợ giúp, nhà chồng cũng lạnh nhạt hẳn.
Chồng tôi sau đó đưa toàn bộ lương cho tôi, thậm chí đưa thêm 100 triệu đồng tiền tiết kiệm. Nhưng khi tôi hỏi tới khoản tiền lớn kia, anh sửng sốt vì tôi biết. Anh trách tôi trẻ con, xâm phạm tin nhắn riêng tư, không tin tưởng anh. Từ đó, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn.
Tôi từng nghĩ mình chỉ cần thẳng thắn, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy mệt mỏi. Tôi mất sữa vì lo nghĩ nhiều, khóc nhiều đến mức mẹ tôi phải dỗ.
Trong lúc rối bời, tôi nghe em dâu khuyên: “Chị cứ khéo léo, thảo mai một chút thì sẽ được lòng các chị. Đừng sưng mặt làm gì”. Tôi ghét cái kiểu nịnh nọt ấy nhưng cũng ngấm ngầm ghen tỵ. Vì nhờ sự khéo léo đó, em dâu được chị cả và chị hai đầu tư vốn làm ăn, dạy cách kinh doanh, làm đẹp.
Hai tháng qua, tôi sống trong cảm giác lạc lõng, vừa làm mẹ trẻ sau sinh, vừa phải đối diện với những xung đột âm thầm trong gia đình chồng. Tôi không biết rốt cuộc mình sai ở đâu, hay vốn dĩ mối quan hệ này chưa bao giờ bình đẳng?
Giờ đây, tôi vẫn chưa biết mình nên tiếp tục “đối đầu” để bảo vệ cái tôi, hay thử hạ mình để dung hòa với gia đình chồng. Tôi chỉ thấy thương con, mới 6 tháng tuổi đã chứng kiến mẹ khóc nhiều hơn cười.
Tôi tự hỏi: Làm dâu trong gia đình khăng khít đến mức… không chừa chỗ cho người ngoài, tôi có cơ hội nào không? Và nếu tiếp tục nhún nhường, liệu có phải là cách duy nhất để giữ được hạnh phúc cho con mình?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.