Chỉ vì 15 triệu đồng, vợ tôi nhất quyết đòi ly hôn với lý do không ai ngờ
Cầm tờ giấy học phí tiếng Anh 15 triệu đồng trên tay, tôi dứt khoát từ chối đóng. Không phải do tôi tiếc tiền, mà là vì...
Vợ chồng tôi kết hôn được 4 năm. Tôi sinh năm 1994, Minh kém tôi một tuổi và chúng tôi có với nhau một bé gái. Vợ làm công việc văn phòng với mức lương khoảng 10-12 triệu đồng mỗi tháng.
Tôi không phải dạng người tài giỏi để có thể kiếm vài trăm triệu đồng mỗi tháng như nhiều người khác. Nếu chăm chỉ làm 2-3 công việc cùng lúc, thu nhập của tôi cũng vào khoảng 30-45 triệu đồng.
Trước ngày cưới, bố mẹ tôi bán đất, cho thêm hai đứa mua một căn nhà nhỏ. Đồ ăn, thức uống đều được ông bà gửi lên. Vì vậy, thu nhập của hai vợ chồng vẫn dư ra được một khoản nhỏ.
Gia đình vợ tôi kinh tế không mấy khá giả nhưng lại rất cưng chiều con gái. Ngoài Minh, nhà còn hai em gái và một anh trai. Vì được nâng niu từ nhỏ nên vợ tôi mang tính cách hơi tiểu thư, hay chê bai đủ thứ.
Làm cá thì cô ấy chê tanh, gà lại chê bẩn, rau quê gửi lên chỉ cần có sâu là không động đũa. Tôi ăn mắm tép thì cô ấy nhăn mặt bảo hôi. Không ăn món gì thì nhất định cô ấy cũng không chịu nấu.
Nhiều hôm, tôi tăng ca về muộn, thấy vợ đang ngồi xem điện thoại, tôi chỉ nhờ dọn giúp mâm cơm. Vậy mà cô ấy kiên quyết từ chối, nói thẳng: “Em có ăn đâu mà phải dọn?”.

Cầm tờ học phí trên tay, tôi mới biết được con người thật của vợ (Ảnh minh họa: Freepik).
Nhà vợ tôi còn hai cô em gái, lần lượt sinh năm 2002 và 2010. Trong nhà, tôi hay gọi họ là dì hai và dì ba. Dì hai năm nay 23 tuổi nhưng vẫn không có công việc ổn định, nợ môn tiếng Anh nên chưa thể tốt nghiệp.
Thấy dì không còn phải lên trường, tôi chủ động giới thiệu một công việc văn phòng nhẹ nhàng, chủ yếu làm giấy tờ. Thế nhưng vợ tôi lại chê lương thấp, không đúng chuyên môn nên khuyên em không nhận.
Thành ra gần một năm nay, mọi chi phí, từ tiền trọ đến sinh hoạt của dì hai, đều do vợ tôi chu cấp. Nhà tôi có phòng trống, bảo dì chuyển về ở cho đỡ tốn kém nhưng dì từ chối, nói muốn sống một mình.
Khuyên tự nấu ăn cho tiết kiệm, dì lại bảo không biết nấu. Thậm chí, khi qua nhà tôi ăn nhờ, dì còn tiện tay đem hết hoa quả, sữa của cháu mang về. Những thứ ấy chẳng đáng bao nhiêu nhưng lặp lại nhiều lần khiến tôi không khỏi khó chịu.
Nếu gia đình tôi khá giả và dì hai ốm yếu, không thể tự kiếm tiền thì không nói làm gì. Đằng này, điều kiện của vợ chồng tôi chỉ ở mức vừa đủ, dì không đi học, không đi làm mà chọn cuộc sống "trải nghiệm". “Trải nghiệm” ở đây là tham gia tình nguyện, du lịch phượt, tập gym… để đăng ảnh lên mạng.Tôi nhiều lần trao đổi thẳng thắn với Minh, nói chuyện cả với bố mẹ vợ nhưng quan điểm của họ khiến tôi thực sự khó hiểu. Mọi người cho rằng: “Con gái chỉ cần xinh đẹp, có công việc làm cho vui, còn lại chồng phải lo hết”, “Phụ nữ quan trọng nhất là lấy được chồng vừa tốt, vừa giàu”...
Tôi không hiểu những quan điểm ấy xuất phát từ đâu? Sống thì dựa dẫm, “con nhà lính tính nhà quan” mà lại đặt kỳ vọng lấy được chồng giàu có, tài giỏi. Vợ bảo tôi là người xét nét, tính toán, tôi không phủ nhận.
Nhiều khi, tôi ốm cũng không dám nghỉ, vẫn cố làm đến khuya cho xong việc để có đủ tiền trang trải cuộc sống. Nuôi vợ con đã mệt, lại còn gánh thêm em vợ khiến tôi cảm thấy kiệt sức.
Đỉnh điểm là vào tháng trước, dì hai xin vợ tôi tiền học tiếng Anh với gia sư, chi phí khoảng 15 triệu đồng. Tôi không đồng ý và yêu cầu mỗi lần lấy tiền phải viết giấy vay.
Thấy vậy, vợ tôi nổi cơn tức giận, mắng chửi tôi thậm tệ: “Anh là đồ đàn ông hèn hạ. Chỉ là số tiền nhỏ, đầu tư cho em gái mà anh cũng tiếc, đòi rõ ràng bằng được. Người cùng một nhà, anh đối xử vậy không thấy ngại à?”.
Hai vợ chồng tôi cãi nhau một trận lớn, còn dì đứng cạnh khóc lóc. Trong lúc nóng nảy, tôi nói hết suy nghĩ trong lòng và quyết định ngừng đưa tiền chung cho vợ. Khoản tiền tiết kiệm 4 năm qua, tôi cũng rút lại hết. Tiền của cô ấy thì để cô ấy tự chi tiêu.
Hôm đó, Minh ôm con về ngoại, đòi viết đơn ly hôn. Tôi không hỏi han, cũng không xuống nước đón. Một tuần sau, hai mẹ con tự quay về. Vợ tôi không nhận sai, trái lại mỗi ngày đều đăng rất nhiều trạng thái trên mạng xã hội với nội dung kiểu “cái gì xảy ra cũng là lỗi của đàn ông”.
Tôi không biết hành động đó của mình là đúng hay sai? Tôi đi làm vất vả chỉ mong muốn vợ con có cuộc sống tốt hơn. Bản thân Minh muốn phụ giúp nhà ngoại thì nên chủ động kiếm thêm việc làm. Tôi không phải đại gia để cô ấy lấy tiền đi làm việc riêng.
Có thể, mọi người bảo tôi tính toán, không ra dáng một người đàn ông nhưng tôi làm thế để dì hai tự lập, tránh dựa dẫm quá nhiều vào anh chị.
Nếu gặp trường hợp như tôi, mọi người sẽ làm giống tôi hay “nhắm mắt bỏ qua”, tiếp tục bao nuôi cả vợ lẫn em gái của cô ấy?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.