Chỉ vì 2 tỷ đồng, con trai ngang nhiên xé di chúc khiến tôi bật khóc
Tôi không thể tin có ngày, con trai tôi tức giận đùng đùng và dám xé bản di chúc của tôi trước mặt cả nhà. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ con hỗn láo với tôi như vậy.
Tôi là một người mẹ đơn thân. Cả một đời, tôi sống với niềm tự hào nho nhỏ rằng, mình đã thực sự làm tốt vai trò người mẹ. Không ngờ cuối đời, tôi lại sống cảnh nuốt miếng nước không trôi.
Tôi vốn có nhan sắc bình thường, học vấn không cao. Khi con trai được hai tuổi, chồng bỏ đi theo người đàn bà khác, tôi bình tĩnh chấp nhận, tự an ủi sinh được đứa con trai khôi ngô, nhanh nhẹn là hạnh phúc lắm rồi.
Tôi một mình lầm lũi chăm chỉ làm ăn. Chắc ông trời thương tôi đàng hoàng, tử tế nên năm tôi xấp xỉ 40 tuổi, có một người đàn ông đem lòng yêu thương tôi. Chúng tôi sống chung với nhau được 8 năm, con gái lên 7 tuổi thì ông ấy qua đời.
Tài sản để lại cho 3 mẹ con tôi là ngôi nhà hai tầng trong ngõ khá rộng. Lo việc cho chồng xong xuôi, tôi cơi nới, sửa chữa, xây thêm một cầu thang riêng ở ngoài và chia tầng trên làm hai phòng cho thuê.
3 mẹ con tôi sống ở tầng một cũng thoải mái. Tuy thiếu bàn tay trụ cột của đàn ông, tôi vẫn cố gắng lo cho các con cuộc sống đàng hoàng, đầy đủ. Tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha, dành sự quan tâm đều cho cả hai con cùng mẹ khác cha của mình.
Tôi luôn nghĩ mình cần đối xử với hai con hết sức công bằng. Từ sắm sửa đồ đạc, trò chơi, quần áo đến học hành, cái gì cũng y hệt nhau. May là các con đều hiểu, thương mẹ nên chúng rất quý trọng tôi và cũng rất thương nhau.

Con trai cho rằng, tôi đang thiên vị con gái (Ảnh minh hoạ: TD).
Ngày con trai lấy vợ, tôi gọi hai anh em về nói chuyện rõ ràng. Anh cả cưới vợ, mẹ tách cho anh nửa nhà xây phòng riêng biệt cho cặp vợ chồng son. Nửa còn lại, tôi và con gái ở. Tạm thời là thế, thực chất trước sau gì, nhà này tôi cũng sang tên cho con trai.
Còn phần của con gái, tôi có sổ tiết kiệm hơn 2 tỷ đồng, đợi khi con lấy chồng mới trao. Tôi biết quy ra tiền thì ngôi nhà giá trị hơn nhiều nhưng vì con trai trưởng phải lo thờ cúng bố mẹ nên anh được hưởng phần hơn.
Lúc đó, hai con tôi đều vui vẻ đồng ý. Trước mắt, tôi cứ làm di chúc đưa con trai giữ hộ cho yên tâm, phòng khi ốm đau không báo trước. Tôi nói rằng trước khi qua đời, nếu còn minh mẫn khỏe mạnh, tôi sẽ ra công chứng để hủy di chúc, làm thẳng hợp đồng sang tên nhà cho con trai.
Mọi việc đều đúng như tôi dự liệu cho tới khi con gái tôi kinh doanh gặp vấn đề. Quán ăn con đầu tư rất nhiều công sức, tiền của nhưng lại không thành công như ý, tiền vay ngân hàng lãi mẹ đẻ lãi con.
Thấy con bé gầy sọp, ăn không ngon, ngủ không yên, tôi thương quá nên bảo con gái đưa tôi ra ngân hàng rút sổ tiết kiệm kia ra. Vốn tôi định giữ đợi đến khi con lấy chồng mới trao. Nhưng xảy ra sự cố này, tôi không đành lòng để mặc con xoay xở.
Ai ngờ lúc biết chuyện, con trai đưa vợ sang nói chuyện với tôi. Chúng nói, nếu như tôi đã rút hết tiền cho em út thì nhân tiện ra công chứng làm hợp đồng sang tên nhà cho vợ chồng con luôn.
Tôi tìm mọi lý lẽ để giải thích cho các con hiểu: "Số tiền trong sổ tiết kiệm cho em út chỉ có 2 tỷ đồng. Trong khi ngôi nhà giá trị phải gấp đôi như thế, thậm chí còn hơn.
Em gái đã chịu thiệt thòi, không ca thán, tỵ nạnh gì, mình là anh chị nên tỏ ra thoải mái với em một chút. Hiện tại, mẹ muốn đứng tên nhà vì mẹ sống dựa vào tiền cho thuê hai căn trên gác".
Tôi cần các con hiểu không sớm thì muộn, trước sau gì, tôi cũng sang tên cho con trai. Bây giờ, hai vợ chồng con trai chưa giàu có nhưng ổn định hơn em gái. Lúc này, anh chị nên đứng ra hỗ trợ, san sẻ với em hơn là nghĩ cho mình.
Có thế thôi mà lời nhẹ chuyển thành lời nặng. Con trai tôi càng nói, càng được đà. Con bảo tôi lúc nào cũng thương con gái hơn. Làm ăn có chơi có chịu, chứ thua lỗ hoài thì đến căn nhà này, tôi cũng bán nốt cho con gái.
Phút cuối, con tức lên cầm thẳng bản di chúc của tôi xé rách làm đôi. Tôi hoảng hốt nhìn con. Chưa bao giờ, con dám hư với tôi như vậy. Tôi quay sang nhìn dâu, hy vọng vợ của con trai đỡ lời cho chồng bình tĩnh lại.
Ai ngờ, con dâu cũng nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách, còn "đổ thêm dầu vào lửa" nói tôi thiên vị, thiếu công bằng. Tôi buồn và rất giận con. Tôi đã khóc khi nhìn thấy con trai và con dâu tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi sau đó.
Con dâu lấy lý do bầu bí xin về nhà mẹ đẻ. Con trai tôi cũng đi theo vợ luôn, cuối tuần còn không thèm gọi điện hỏi thăm tôi câu nào. Tôi chưa dám kể hết chuyện này với con gái vì sợ các con hiểu sai về nhau, mất tình anh em đoàn kết.
Nhưng tôi không biết phải nói chuyện với ai để giải tỏa nỗi lòng. Hôm trước, không kìm được, tôi chủ động gọi điện cho con trai. Nhưng khi tôi vừa có ý tâm sự, khuyên răn, con lấy lý do bận rồi dập máy.
Tới bây giờ, chục ngày trôi qua, hai vợ chồng con trai vẫn ở bên nhà ngoại, không chịu về với tôi. Tôi không biết nên làm thế nào để giải quyết cho gia đình trở lại vui vẻ, hòa thuận như trước.
Xin được nhận lời góp ý chân thành của mọi người, tôi làm vậy có sai không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.