Chỉ vì áp dụng nguyên tắc tiền bạc này, tôi ngày càng có ít bạn bè
Nhiều người chê tôi tính toán, khô khan, thực dụng. Nhưng tôi tin, tôi sống đúng với chính mình và bạn bè qua nguyên tắc mà tôi đặt ra.
Tôi từng cho bạn bè vay tiền, từng coi đó là nghĩa tình. Họ mượn bằng cái giọng của người khốn đốn nhưng quên trả bằng cái dáng của kẻ thảnh thơi. Cái tôi nhận được không phải tiền quay lại, mà là cái nhìn xa lánh khi tôi đòi hỏi sự tử tế tối thiểu.
Tôi từng góp vốn làm ăn, nghe những lời hoa mỹ về tương lai rực rỡ. Nhưng khi khó khăn kéo tới, lợi nhuận biến mất, còn trách nhiệm thì ai cũng tránh né. Kết cục, tôi thấy mình đứng một mình giữa bãi chiến trường đầy tanh tưởi của tiền bạc và tình nghĩa rách nát.
Do đó, tôi đưa ra quyết định rằng, tôi không cho bạn bè vay tiền và không hợp tác làm ăn chung. Tôi không dính dáng đến tiền trong quan hệ bạn bè. Tôi chọn giữ lòng bình yên, dù đánh đổi bằng sự cô độc. Cái giá đó không rẻ nhưng tôi tự nguyện trả.
Bạn bè trở nên ít đi. Những người từng vồ vập, thân thiết bỗng lạnh như băng khi biết tôi không còn là nơi xoay xở tiền bạc. Hóa ra, cái tình năm tháng lại nhẹ hơn mấy tờ giấy nhàu nát. Tôi cười chua chát trước sự thật ấy, vừa buồn, vừa thanh thản.

Tôi nhận ra rằng, những ai rời bỏ tôi vì tiền thì vốn dĩ họ chẳng là bạn bè của tôi. Và những ai ở lại, dù không kiếm được lợi ích gì, họ mới là người đáng để giữ. Cuộc đời nếu đã không thể chọn nơi sinh ra thì ít ra phải chọn người đứng cạnh mình.
Nhiều người chê tôi tính toán, nói tôi khô khan, thực dụng. Họ bảo sống như vậy thì thiếu mất cái nghĩa của con người. Chính họ lại là những kẻ từng khiến cái nghĩa ấy bị mài mòn đến trơ trụi. Người đánh mất lòng tin của tôi không phải tôi.
Tôi từng mềm lòng nhiều lần. Mỗi lần mềm lòng là một lần đau. Tôi không trách ai, chỉ trách mình đã ngây thơ đến ngu ngốc. Người ta có thể sai một lần nhưng nếu tôi cứ để chuyện cũ lặp lại thì lỗi ấy thuộc về tôi, chứ không còn thuộc về họ.
Càng trưởng thành, tôi càng thấy bản thân thu mình lại. Những cuộc nhậu, những dự án chung, những mối quan hệ “có qua có lại” trở nên xa lạ. Tôi thà có ít người thật lòng còn hơn đông đảo những kẻ chỉ nhìn tôi như cái hầu bao có thể mở bất kỳ lúc nào.
Tôi biết quyết định của tôi không làm ai vui. Nhiều mối quan hệ chấm dứt lặng lẽ. Người ta gọi tôi là kẻ thực dụng, kẻ keo kiệt, kẻ không bao giờ dám đầu tư cho bạn bè. Tôi mỉm cười mà không thanh minh. Bởi nói nhiều cũng chẳng ai hiểu người đứng trong cuộc.
Rồi thời gian trôi, tôi thấy mình sáng suốt hơn trước. Những người từng coi tôi là “người xấu vì không cho vay tiền” lại tiếp tục vay của người khác rồi trở mặt với họ. Tôi bỗng hiểu hóa ra, tôi không cô độc vì tôi xấu, mà vì tôi tỉnh táo quá sớm.
Giữ tiền chưa chắc làm giàu nhưng giữ được nguyên tắc giúp tôi giàu bình yên. Tôi không còn phải lo sợ mỗi khi điện thoại reo lên với dòng tin nhắn “Cậu giúp tớ chút được không?”. Tôi cũng không cần đóng vai người hùng cứu nguy để rồi hóa thành kẻ ngốc sau cùng.
Tôi học cách trân trọng những thứ miễn phí mà quý giá: Lòng tự trọng, sự minh bạch và quyền được ngủ ngon mà không bận tâm người khác đang mượn danh tình nghĩa để trục lợi từ mình. Đó là sự giàu có hiếm ai chịu theo đuổi.
Nhưng đôi khi, trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn tự hỏi: Liệu tôi có quá cứng nhắc không? Có thể, tôi chưa đủ vị tha để cảm hóa sự thay đổi ở một người mà tôi từng nghi ngờ.
Vậy nên hôm nay tôi muốn lắng nghe những người đang đọc bài viết này. Theo mọi người, tôi có sai không khi khóa cửa trái tim trước tiền bạc để bảo vệ mình khỏi tổn thương? Hay tôi đã đi quá xa đến mức tự biến mình thành kẻ cô độc?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Vinh Quang