Chồng muốn cho tiền, phải nói khéo tôi mới nhận

22/10/2025 13:00

Tôi không bao giờ nhận gì cho cho riêng mình, để tránh việc anh ta kể lể sau này như đã từng.

Tôi là tác giả bài viết "Chồng bắt tôi trả 2 triệu tiền anh đóng viện phí cho con".
Tôi đã đọc tất cả bình luận và thực sự biết ơn những lời sẻ chia, đồng cảm, cũng như những ý kiến không đồng tình về quyết định của mình. Tôi đều hiểu, bởi khi đọc nhiều bài của các bạn, các anh chị có hoàn cảnh tương tự, chính tôi cũng muốn họ được giải thoát, vững vàng vượt qua mọi nghịch cảnh, dũng cảm bước ra khỏi cuộc hôn nhân độc hại. Tuy nhiên, với tôi, trong mọi quyết định, tôi luôn hỏi bản thân một câu: "Quyết định đó sẽ ảnh hưởng tới điều gì?". Cho nên, tôi đã chọn ở lại (như các bạn nói, là nhu nhược) và chọn cách đối mặt với cuộc sống đó để mình không hoặc hạn chế bị "nhiễm độc".

Thứ nhất, vì tôi đã sinh hai con (bé thứ hai nhỡ kế hoạch khi bé đầu mới 13 tháng tuổi do chủ quan canh ngày, nhưng tôi chưa từng hối hận. Bé gái chính là sợi dây làm bố bé bình tĩnh hơn trong mọi cuộc tranh luận, và con luôn đứng về phía mẹ). Tôi không có quyền cướp đi gia đình của các con. Bố chúng còn yêu chúng, dù đôi khi tình yêu đó cực đoan, nhưng tôi sẽ lấy sự lạc quan của mình để bù đắp cho con. Tôi từng hỏi con chọn bố hay mẹ trong một lần hai chúng tôi cãi cọ. Bé lớn lúc đó 5 tuổi đã khóc và chọn cả hai, rồi ám ảnh khá lâu về hai chữ "chia ly". Từ đó, tôi chưa từng hỏi con thêm lần nào nữa.

Đơn ly hôn đã sẵn 10 bản, tôi ở lại chỉ để làm bù nhìn giữ lúa cho các con

Hồi nhỏ, nép mình sau góc nhà mỗi lần bố hất đổ mâm cơm, hay nằm khóc mỗi đêm khi nghĩ tới cảnh bố túm áo đánh mẹ... Tâm lý tôi rất "nạn nhân". Tôi đổ tại hoàn cảnh gia đình khiến tôi học hành sa sút, khiến tôi bất hạnh, nhiều lần muốn chết... Nhưng may mắn là nay tôi đã thoát ly, trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi có thể kéo mẹ khỏi bố, cổ vũ mẹ ly hôn dù ở ngưỡng 60 tuổi. Mẹ không làm được, hai anh em bảo ban nhau chia tách - mỗi người chăm một người - để họ không làm khổ nhau.

Đọc lại những dòng nhật ký hồi nhỏ, tôi vẫn thầm cảm ơn mình đã vượt qua năm tháng đen tối, cũng thấy mình quá non nớt, bởi hoàn cảnh là để mài giũa chứ không phải để đổ lỗi. Nhưng để có được bài học đó, tôi đã phải trả giá bằng rất nhiều khổ cực và nước mắt. Từng ở nhờ nhà anh họ, bị quấy rối rồi chạy thoát; làm thêm từ sáng tới đêm; con gái nhưng vác thang đi cả công trình cũng không nề hà; phục vụ quán nhậu, bán bánh, giao báo, gia sư - không gì không làm. Nhưng tôi cũng tự hỏi: ở độ tuổi đó, nếu bố mẹ ly hôn, tôi có hạnh phúc hơn hay vẫn là nạn nhân? Tôi nghĩ câu trả lời vẫn là sẽ đau khổ, nhưng ở một hình hài khác.

Ngoài nỗi sợ con mình thiếu thốn tình cảm gia đình, tôi cũng không bao giờ muốn con phải trải qua những ngày tháng túng thiếu, lao lực, bươn trải như mình. Do đó, ít nhất cuộc sống hiện tại cho con tôi một môi trường không bất an; cho tôi cảm giác con an toàn và tôi yên tâm đi làm, gây dựng thêm sự nghiệp.

Nhà đang mua trả góp, đứng tên anh trai; phòng khi có biến cố sẽ sang tên tôi. Nếu yên ổn, đó sẽ là tài sản và chỗ chống lưng dành cho con gái, để con có bước lùi an toàn sau này khi lập gia đình. Nhà và đất hiện tại của chồng, như đã nói, tôi không mơ tưởng. Mỗi tháng anh đưa tiền vừa đủ đóng học phí cho hai con, còn lại tôi lo tất cả sinh hoạt phí, đối nội đối ngoại. Thậm chí, tôi còn đóng góp cho nhà chồng sửa nhà, biếu mẹ chồng tiền, phụ thuốc thang viện phí lúc ông bà ốm đau. Tôi coi phần hơn mình bỏ ra đó như tiền thuê nhà trọ, cũng là làm tròn đạo, bởi đó là ông bà của các con tôi.

Nếu không dựa được vào chồng, tôi cần suy nghĩ tích cực rằng "tự dựa vào mình là chân ái", dù tôi tin không phụ nữ nào không muốn được dựa vào vai người đàn ông của mình, dù về tinh thần hay vật chất. Hiện tại, tôi đưa mẹ tôi lên sống cùng trên danh nghĩa là phụ tôi đưa đón bọn trẻ, nhưng cốt lõi là để lo cho bà về sức khỏe, cho bà được đi spa, không làm đồng ruộng vất vả... cũng để bà tự hào vì con gái có công việc ổn định, có chồng chăm chỉ, nhà phố mấy tầng. Tôi không phù phiếm, nhưng muốn xây dựng bức tường niềm tin cho mẹ và cho con.

Tôi kể ra tật xấu của chồng nhưng vẫn "bao biện", như nhiều bạn bình luận, bởi đó là cách duy nhất khiến tôi không tự biến mình thành nạn nhân duy nhất trong câu chuyện hôn nhân của mình, bớt sân si, hờn trách. Chồng tôi cũng có thay đổi dần, nể nang tôi đôi chút. Với người coi tiền là thước đo giá trị, khi tôi đã không cần, nếu tư duy bình thường, để níu kéo tôi ở lại cuộc hôn nhân này, anh ta cần đưa tôi một giá trị khác. Và tôi luôn yêu cầu sự tôn trọng. Giờ, muốn cho tôi 2 triệu đi spa cũng phải nói khéo, tôi mới nhận. Nếu không, tôi đều từ chối. Tôi không bao giờ nhận gì cho cho riêng mình, để tránh việc anh ta kể lể sau này như đã từng.

Việc dạy con, tôi sẽ là người có tiếng nói. Dù ba bố con bàn nhau, nhưng người quyết định cuối cùng sẽ là mẹ. Trước đây tôi từng từ chối đi tập huấn nước ngoài vì sợ chồng sưng xỉa, hành con. Bây giờ, con lớn hơn chút, tôi bắt đầu nhận công tác ngắn ngày để chồng biết tôi không ru rú, cũng không phải vì chồng không cho phép mà tôi phải tuân theo. Tôi cũng nói chuyện với chồng về sự "sòng phẳng": nếu anh muốn sống độc lập kinh tế nhưng vẫn muốn thống trị cảm xúc của vợ, nên giải thoát văn minh để tìm một người khác đáp ứng kỳ vọng đó. Dù tôi chưa từng nói xấu bố trước mặt con, nhưng anh sẽ chỉ làm chúng sợ khi còn bé; lớn lên rồi, nếu không thay đổi, anh sẽ tự đánh mất hình tượng trong con.

Đối với tôi, có anh cũng được, không có lại càng tốt. Nếu thấy không chịu được, anh chỉ cần nói một câu "giải tán", mẹ con tôi đi ngay (đơn ly hôn tôi đã viết sẵn 10 bản, anh xé tờ nào tôi có tờ mới, để sẵn trong két). Giới hạn của tôi là khi con đủ 18 tuổi, đủ nhận thức trưởng thành để đồng ý chuyện bố mẹ xa nhau, tôi sẽ không cần anh đồng ý nữa. Trong khoảng thời gian đó, tôi cho phép mình sống vui vẻ, không để câu nói hay hành động nào của chồng ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, cũng không chủ động chăm sóc chồng nếu anh không nhờ. Tôi khẳng định hai người là người dưng sống chung, chỉ có tôn trọng đối phương, căn nhà này mới đủ đầy thành viên.

Có người nói tôi tiếc chuyện trên giường, cái đó tôi chưa từng nghĩ tới. Một tháng chồng đòi hỏi quá thì tôi sẽ đáp ứng đôi lần. Tôi không mặn mà, nhất là với người chồng đã làm cảm xúc trong tôi chết từ lâu. Người níu kéo là chồng, chưa từng là tôi. Có người hỏi tôi cố duy trì để làm gì, ý nghĩa cuộc sống của tôi là gì khi không còn tình cảm? Ngoài việc nhu nhược và chưa tự chủ như một số bình luận (tôi xin được hiểu là chưa tự chủ trong cuộc sống không có bố, các con sẽ ra sao, chứ không phải phụ thuộc tiền chồng), mục đích to lớn của tôi hiện tại chỉ có: con tôi, mẹ tôi và bản thân tôi khỏe mạnh, để hai tình yêu đó có thể dựa dẫm, cả tinh thần lẫn vật chất.

Tôi không cần tình cảm từ người đàn ông khác thì có chồng hay không đâu còn quan trọng nữa. Tôi cũng sẽ không bị những người đàn ông khác nhòm ngó. Có một chị nói rất hay rằng: "Có bù nhìn rơm giữ lúa vẫn hơn". Biết ơn từng bình luận khen chê của các bạn, các anh chị. Đồng cảm với những bình luận cùng hoàn cảnh. Mong rằng chúng ta sẽ yên ổn thật sự, yêu mình thật sự và vượt qua tất cả biến cố. Tôi cũng tin, bằng một niềm tin vô hình nào đó: cứ sống tốt, ông trời sẽ an bài.

Hoài Phương

Theo vnexpress.net
https://vnexpress.net/chong-tinh-toan-chong-muon-cho-tien-phai-noi-kheo-toi-moi-nhan-4954328.html
Copy Link
https://vnexpress.net/chong-tinh-toan-chong-muon-cho-tien-phai-noi-kheo-toi-moi-nhan-4954328.html
    Nổi bật
        Mới nhất
        Chồng muốn cho tiền, phải nói khéo tôi mới nhận
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO