Chồng thường xem điện thoại suốt bữa cơm, chẳng nói lời nào
Bàn ăn chỉ có hai người, vậy mà nói chuyện với nhau còn khó hơn nói với một người lạ.
Tôi 33 tuổi, là nhân viên văn phòng. Chồng 36 tuổi, làm trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Chúng tôi cưới nhau được năm năm, chưa có con và đang chạy chữa tìm con. Trước đây, khi còn yêu nhau, anh nói chuyện rất nhiều, hay kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi luôn nghĩ sau này về chung một nhà, mỗi bữa ăn sẽ là khoảng thời gian ấm áp để hai vợ chồng chia sẻ với nhau những vui buồn trong ngày.
Nhưng không hiểu từ khi nào, những bữa tối của chúng tôi trở nên nặng nề đến mức tôi chỉ muốn ăn cho xong rồi đứng dậy. Bàn ăn chỉ có hai người, vậy mà nói chuyện với nhau còn khó hơn nói với một người lạ. Chồng tôi thường vừa ăn vừa cầm điện thoại, mắt không rời màn hình, lúc thì xử lý công việc, khi nói chuyện dở với đám bạn. Tôi cũng lấy lý do xem vài tin nhắn công việc để tránh cảm giác ngượng ngùng khi ngồi trước mặt nhau mà chẳng biết mở lời thế nào.

Có hôm tôi cố gắng tạo không khí. Tôi hỏi anh về công việc, anh trả lời vài câu ngắn ngủn rồi lại cúi xuống lướt. Tôi nói mình đang tính học thêm một khóa mới, anh chỉ "ừ" một tiếng. Tất cả khiến tôi có cảm giác như mình đang nói chuyện một mình. Bữa cơm vốn chỉ khoảng 20 phút nhưng với tôi dài lê thê.
Trước kia chúng tôi từng hứa sẽ giữ thói quen ăn tối cùng nhau, không dùng điện thoại để có thời gian kết nối. Nhưng thời gian trôi đi, công việc bận rộn, mệt mỏi, rồi mọi thứ cứ trôi sang một nhịp khác lúc nào không hay. Tôi không biết do anh thay đổi hay do cả hai đều buông lơi. Buồn nhất là đôi khi tôi nhận ra đã lâu lắm rồi mình không còn kể với anh những chuyện nhỏ trong ngày. Những thứ tôi từng nghĩ "phải nói cho anh nghe" giờ lại thấy không cần thiết nữa, vì có nói anh cũng chỉ nghe cho có.
Tôi không biết có phải cuộc sống hôn nhân nào rồi cũng đến giai đoạn như vậy không, hay lỗi do chính tôi kỳ vọng quá nhiều. Tôi mong nhận được lời khuyên: làm sao để hai vợ chồng nói chuyện lại được với nhau, sống lại được những bữa cơm mà cả hai từng trân trọng? Tôi thật sự không muốn khoảng cách nhỏ này trở thành vết rạn lớn lúc nào không hay.
Cẩm Thủy