Có nên bỏ một tỷ đồng đi xuất ngoại để kiếm tiền mua nhà cho ba mẹ
Hơn 20 năm tôi được ba mẹ, họ hàng bao bọc, sống an nhàn, đột ngột quay cuộc sống 360 độ như vậy là một vấn đề rất lớn.
Từ trước đến nay, mỗi khi bạn bè trục trặc, hay quyết định gì đó liên quan đến gia đình, tôi vẫn chia sẻ với họ: "Trước khi là người yêu của ai hay là ông này bà nọ, mày phải là con của bố mẹ. Làm gì thì làm nhưng phải luôn nhớ điều đó mà sống. Cuộc đời này, người bao dung với mình nhất là ba mẹ, cũng là những người chúng ta tuyệt đối không được làm phiền lòng họ". Đến lượt tôi rơi vào hoàn cảnh buộc phải lựa chọn, sống cho riêng mình hay vì ba mẹ, giờ đắn đo quá. Con người tôi thực chất ích kỷ và đáng ghét như vậy sao?

Tôi vừa tốt nghiệp từ một trường top của Việt Nam, ngành học hiện nay trên thị trường vẫn vô cùng cần nhân lực, thực tế là từ lúc chưa ra trường tôi đã tìm được một công việc ổn định với mức lương 7 triệu đồng ở quê mà không phải bon chen tại thủ đô. Đây là một mức lương không cao ở thời điểm hiện tại, nhưng tôi vẫn chỉ coi đó là công việc để lấy kinh nghiệm và là nguồn trang trải cho mình tiền đi trau dồi nghiệp vụ và ngoại ngữ, để có thể tìm một công việc tốt hơn. Dù không được như nhiều bạn bè cùng lứa nhưng đây là hướng đi tôi đã tự vạch cho mình từ lâu. Tôi dài lòng vì mình đã làm được đúng theo mục tiêu, vì bản thân không tốt ngoại ngữ lắm nên cũng không với quá cao khi chưa có thể. Những tưởng cuộc sống của tôi cứ thế sẽ từ từ ổn định và tiến lên, nhưng không, cuộc đời bắt tôi phải lựa chọn.
Khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học cũng là lúc gia đình phá sản. Vì tin bạn, ba mẹ tôi nợ nần phải bán hết nhà cửa đất đai, 4 người trong gia đình phải thuê nhà để ở. Cuộc sống không có bến đỗ nhưng chưa rơi vào tuyệt cảnh. Ba mẹ tôi vẫn có công việc riêng, số tiền còn lại cũng đủ để ba mẹ làm ăn buôn bán nhỏ, thu nhập thậm chí còn cao hơn trước khi mất nhà vì trước đó cả nhà chỉ phụ thuộc vào lương 3 cọc 3 đồng của ba mẹ, còn phải nuôi tôi học đại học. Bây giờ mỗi tháng nhà em cũng để ra được chục triệu đồng tiết kiệm, chưa tính lương của tôi.
Dù có đầy đủ thế nào, gia đình tôi vẫn không có được một căn nhà riêng. Tôi vẫn luôn nghĩ, cuộc sống như thế này ổn thì ổn thật nhưng liệu có lâu dài? Liệu 5 năm nữa, khi ba mẹ nghỉ hưu, hay ngộ nhỡ công việc kinh doanh không thể tiếp tục, gia đình tôi sẽ sống bằng gì, ở đâu? Liệu nhà tôi có thể có đủ tiền xây lại nhà? Liệu với đồng lương hưu ít ỏi của mẹ có đủ chi, có thể nuôi em trai ăn học. Liệu tôi lấy chồng rồi có thể lo cho ba mẹ? Rồi chẳng lẽ tôi cứ để ba mẹ khổ suốt cuộc đời như vậy sao?
Mẹ tôi, người phụ nữ luôn lo lắng gia đình cũng ý thức được điều đó. Nhiều lúc bà ngỏ ý muốn đi xuất khẩu lao động mấy năm mà nhà tôi không cho. Mẹ giờ đã cao tuổi, đi thì lại phải vay tiền, đi một hai năm cũng chẳng để được bao nhiêu. Rồi mẹ đi, công việc kinh doanh tại nhà không tiếp tục được, đi cũng như không. Ba tôi lại càng không thể vì từ nhỏ ba đã được ông bà nâng niu, lấy vợ có vợ lo, tính vô lo vô nghĩ, không làm được việc nặng nhọc.
Nhiều người bảo mẹ tôi cho tôi đi lấy chồng nước ngoài, mẹ không đồng ý, vì thế đâu có khác nào bán con gái, khác nào tự tay phá vỡ hạnh phúc cả đời của nó. Hơn nữa, ngay cả bản thân tôi cũng không chấp nhận được chuyện này, từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn uống, quần áo sắm sửa, học hành, bằng cấp luôn hơn con người ta. Dù không thể hiện ra nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn có một sự kiêu ngạo nhất định. Tôi có thể lao động vất vả nhưng không cho phép tự trọng của mình bị dẫm nát như vậy.
Cách đây không lâu, có một người họ hàng nhà tôi sống bên Thụy Điển nhiều năm có về thăm gia đình và nói chuyện với mẹ là cho tôi đi sang bên đó làm ăn theo hình thức đi du học trước, nếu gặp ai hợp thì cưới, chi phí gần một tỷ đồng nhưng sẽ cho trả dần, theo họ là làm hai năm có thể trả hết. Công việc người ta sẽ lo cho. Mẹ tôi đã từ chối, vì sợ con gái phải khổ, nhưng thực sự tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi mới chỉ 23 tuổi, đi 5 năm về cũng chưa tới 30, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ đơn giản, nếu tôi đi lúc này đồng nghĩa phải từ bỏ sự nghiệp êm đềm đã vạch trước, từ bỏ những ngày tháng nhàn hạ như trước, từ bỏ đi 4 năm ăn học, từ bỏ đi sự kiêu ngạo suốt hai mấy năm nay, từ bỏ một cuộc sống bình thường mà tôi đã dành hết tâm huyết cố gắng theo đuổi. Chưa kể đến những rủi ro không lường trước được khi ở nước ngoài mà tôi phải đối mặt.
Nhiều người sẽ nói, là những thứ kia có gì đâu mà so sánh với ba mẹ mình, tôi ích kỷ quá. Thế nhưng với một đứa hai mấy năm qua được ba mẹ, họ hàng bao bọc sống an nhàn dễ dàng như tôi, đột ngột quay cuộc sống 360 độ như vậy là một vấn đề rất lớn. Bây giờ tôi rối trí lắm, mong mọi người có thể cho tôi những lời khuyên và chia sẻ.
Quỳnh Nga