Cưới 1 tháng chồng vẫn thờ ơ "chuyện ấy", tôi sốc khi biết bí mật động trời
Cả tháng trời sau kết hôn, chồng vẫn tránh né chuyện ân ái, thậm chí còn cảm thấy áp lực nếu tôi "đòi hỏi" quá nhiều.
Tăng ca đến hơn 21h, tôi mới về đến nhà. Đẩy cửa bước vào, chồng đã phần cơm sẵn. Anh khép cửa ngồi trong phòng làm việc. Đã gần một tháng trôi qua sau đám cưới, cuộc sống vợ chồng vẫn chìm trong sự khó hiểu và xa cách.
Chuyện chẳng dám kể với ai vì nói ra thật xấu hổ và khó tin, tôi cũng không thể tưởng tượng rằng mình có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Chúng tôi kết hôn sau 3 tháng tìm hiểu qua mai mối. Bạn chung giới thiệu anh cao ráo, công việc ổn định, sống nguyên tắc, gia đình lại nề nếp. Từ buổi gặp đầu tiên, anh thể hiện sự tử tế, đàng hoàng, nói chuyện có chừng mực, lịch sự. Tôi nghĩ, người đàn ông như vậy hợp để lấy làm chồng.
Tuy thời gian tìm hiểu không dài, nhưng cả hai cảm thấy hợp nhau, cha mẹ hai bên đều thúc giục vì tuổi của anh và tôi cũng đã lớn, nên nhanh chóng đi đến hôn nhân.
Trong suốt thời gian quen biết, qua lại, đôi ba lần chúng tôi đi du lịch riêng. Thế nhưng dù ở cùng một phòng, trong khung cảnh cực kỳ lãng mạn, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Sự thân mật giữa chúng tôi chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn thuần anh nghiêm túc, con nhà gia giáo, muốn giữ sự trọn vẹn cho đến đêm tân hôn.

Chồng thường xuyên tránh né việc ân ái (Ảnh minh họa: ĐL).
Chúng tôi được bố mẹ chồng cho một căn hộ chung cư để có được sự riêng tư. Đêm đầu tiên sau đám cưới, chồng tôi say khướt, rồi lăn ra nằm ngủ một mạch tới sáng.
Những đêm sau đó, có đôi ba lần chúng tôi làm "chuyện ấy", nhưng biểu hiện của anh lạnh nhạt, hờ hững đến đáng sợ, giống như cố làm tròn trách nhiệm hơn là thể hiện sự khao khát của một người đàn ông mới cưới vợ.
Thậm chí, có đêm, khi tôi chủ động khơi gợi, anh đáp lại một cách ểu oải rồi nhanh chóng kết thúc một cách chóng vánh giữa chừng, khiến tôi hụt hẫng.
Những ngày sau đó, chồng liên tục tìm cách tránh né với những lý do như “bận công việc” rồi quay lưng nằm một góc. Đến khi tôi cự cãi hỏi bằng được lý do, anh bực dọc nói tôi "khiến anh thấy áp lực".
Khoảng 2 tuần sau kết hôn, khi tôi bật khóc vì chồng vẫn chỉ miễn cưỡng và lạnh nhạt mỗi lần gần gũi, anh lặng lẽ ôm chăn gối sang phòng làm việc. Anh nói đó là "giải pháp tốt nhất để cả hai bình tĩnh lại", còn tôi thì chỉ biết tủi thân đứng nhìn...
Ban ngày, anh vẫn đối xử với vợ ân cần, quan tâm và chiều chuộng đủ kiểu khiến bạn bè ai cũng ghen tỵ. Thế nhưng ban đêm, anh như một con người khác càng lúc khiến tôi càng khó hiểu.
Tôi lên mạng tìm hiểu, cách gì được gợi ý tôi đều thử, từ việc mặc chiếc váy ngủ sexy cho đến cố tình khoe thân gợi cảm, chồng vẫn không mặn nồng hơn. Rối bời, tôi càng điên cuồng tìm lý do tại sao chúng tôi không thể chung sống như những cặp vợ chồng son khác?
Vài hôm sau, anh ấy xin nghỉ làm đưa bố mẹ chồng về quê ăn đám giỗ. Tôi đi làm nửa ngày rồi xin về sớm hơn thường lệ. Vào phòng làm việc của anh ấy, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, không có bí mật nào đáng nghi ngoài chiếc ngăn kéo dưới gầm bàn được khóa cẩn thận.
Linh tính của phụ nữ mách bảo, có lẽ trong chiếc ngăn kéo bé nhỏ này cất giấu bí mật riêng chỉ mình anh mới biết. Tôi liền gọi người đến phá khóa. Ở trong ngăn kéo chỉ có chiếc hộp cũ kĩ, bên trong có một chiếc điện thoại và bức ảnh chồng tôi chụp cùng một đồng nghiệp khác tại hội thảo.
Mặt sau ghi ngày tháng và dòng chữ “kỷ niệm Đà Nẵng”. Tôi bắt đầu nghi ngờ tại sao một bức ảnh bình thường mà chồng tôi lại trân trọng đến vậy?
Tò mò tôi bật nguồn điện thoại, nhập thử nhiều mật khẩu đều sai nên đành mang ra tiệm phá khóa.
Mở được điện thoại vào thư mục ảnh sưu tập, tim tôi như ngừng đập, lồng ngực thắt lại không thở nổi khi nhìn thấy khoảnh khắc thân mật giữa chồng tôi với... một người đàn ông khác.
Ảnh họ selfie (tự chụp) cười rạng rỡ, đầu tựa vào nhau, ngay trên giường khách sạn, cởi trần, ôm nhau. Vài bức ảnh khác còn là cảnh họ hôn nhau say đắm, không hề che giấu.
Máu trong người tôi như đông cứng lại, tôi nổi cả da gà khi nhìn những hình ảnh đó.
Không chỉ có hình ảnh công khai ấy, trong mục tin nhắn, tôi thấy những lời lẽ yêu thương mùi mẫn, những biệt danh, những lời thề non hẹn biển chỉ dành cho tình nhân.
Điện thoại không lưu số, tôi không biết người đàn ông đó tên gì, hiện ở đâu, nhưng nhìn vào những bức ảnh và tin nhắn của 2 người, tôi biết một cách cay đắng rằng, họ không chỉ là bạn bè hay đồng nghiệp, mà là một cặp tình nhân thực sự và chồng tôi... là người đồng tính.
Thậm chí, chồng tôi còn nhắn nhủ “không bao giờ quên những kỷ niệm đã có giữa chúng ta”. Ngay trước khi chúng tôi kết hôn 1 tuần, họ còn hẹn gặp nhau lần cuối.
Tôi dừng lại ở một đoạn tin nhắn gần đây nhất của chồng tôi gửi cho người đàn ông kia, ngay trước ngày cưới của chúng tôi. Nội dung tin nhắn như một lưỡi dao cứa sâu vào tim tôi: “Đừng trách anh. Anh phải làm tròn trách nhiệm của một người con trai cả trong gia đình. Em hiểu mà. Dù lấy vợ, vị trí của em trong lòng anh không bao giờ thay đổi”.
Sau đó, có vẻ người đàn ông kia đã ra nước ngoài sinh sống...
Đến lúc này, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng một cách tàn nhẫn: Sự thờ ơ, sự tránh né, phòng làm việc khóa trái, và cả đám cưới rình rang này - tất cả đều là một màn kịch hoàn hảo. Tôi chỉ là một chiếc bình phong, một công cụ để anh ta làm tròn chữ hiếu với gia đình.
Tôi bàng hoàng, uất ức, vừa tủi hổ và nhục nhã... mà không thể chia sẻ với ai, chỉ biết nằm khóc.
Không chỉ là “kẻ thứ 3” mà tôi còn là “kẻ thứ 3” trong một cuộc tình đầy ngang trái giữa chồng tôi và một người đàn ông khác.
Vô vàn những câu hỏi khiến tôi phát điên: “Tại sao lại là tôi?”, “tại sao lại kết hôn với tôi? và “tại sao lại lừa dối tôi?”…
Tôi cứ suy nghĩ miên man cho đến khi chồng tôi đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy đôi mắt sưng húp của vợ bên cạnh bức ảnh và chiếc điện thoại, mặt chồng tôi biến sắc.
Anh căng thẳng quát tôi xâm phạm quyền riêng tư nhưng khi tôi hỏi về mối quan hệ giữa hai người, anh ấy chỉ biết im lặng rồi nói “đã là quá khứ”.
Người đàn ông đạo mạo đứng trước mặt tôi thừa nhận “đã có lỗi nhưng không đi quá giới hạn” và hứa hẹn “sẽ chăm sóc, đối xử với tôi thật tốt để bù đắp tất cả”.
Tôi bỏ vào phòng ngủ, nước mắt cứ thế lăn dài. Giờ đây tôi đã biết bí mật mà anh chôn giấu bấy lâu nay trong đau khổ. Nhưng còn tôi, còn cả cuộc đời phía trước của tôi nữa sẽ ra sao?
Tôi nên ly hôn hay im lặng để tiếp tục vở kịch hôn nhân này? Khi mà trái tim người đàn ông cùng nhà lại ở bên… một người đàn ông khác?
Ngân Khuê