Đang hẹn ngày đám cưới, tôi ngã quỵ khi bố bạn trai bất ngờ gọi điện

Như Ý Cát Tường 03/10/2025 18:31

Khi tôi đang ở trên trường, bố Hùng gọi điện nói tôi thu xếp về ngay. Tôi lập tức thấy sống lưng lạnh buốt, hấp tấp xin phép nghỉ...

Tôi và Hùng dự định kết hôn vào mùa xuân năm tới. Nhưng một tai nạn nghiêm trọng xảy ra khiến anh bị thương nặng và hôn mê sâu. Tôi đã ở bên anh 3 tháng, cùng bố mẹ lo lắng, chăm sóc anh không quản ngày đêm.

Ngày Hùng tỉnh lại, mẹ anh đã khóc, cầm tay tôi gọi hai tiếng "con dâu". Anh chưa hoàn toàn bình phục nhưng có thể nói được vài từ đơn giản. Cuối cùng, sự hy sinh và nỗ lực của chúng tôi cũng được đền đáp.

Đúng vào lúc tôi tràn trề hy vọng, mẹ tôi lạnh lùng tuyên: "Không có đám cưới nào hết. Bố mẹ để con chăm Hùng những ngày qua là vì tình nghĩa, vì đạo làm người. Nhưng cưới thì không".

Bố mẹ nói với tôi nhiều lắm, khuyên nhủ, răn dạy, đe nẹt, van nài. Tôi biết bố mẹ tôi thương con gái, không muốn tôi cưới chồng mà không có tương lai. Đó không gọi là tình yêu, đó là cố chấp.

Tóm lại, bố mẹ sợ tôi khổ sở, vất vả. Nhưng tôi không hối hận về quyết định của mình. Lời của mẹ không làm tôi nao núng. Mỗi ngày đi làm về, tôi đều vào bệnh viện ăn cùng anh, gội đầu cho anh. Tôi mơ ước một ngày, hai đứa dắt tay nhau đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện thôi cũng được.

Đang hẹn ngày đám cưới, tôi ngã quỵ khi bố bạn trai bất ngờ gọi điện - 1

Bố bạn trai gọi điện báo tin khiến mọi ước mơ của tôi sụp đổ (Ảnh minh hoạ: TD).

Hùng rất nỗ lực nhưng sức khỏe của anh cải thiện không nhiều. Anh chỉ có thể nằm yên, nói được vài từ đơn giản nhưng âm thanh phát ra rất méo mó, khó nghe. Hùng chủ yếu phải dùng mắt để bày tỏ ý kiến và cảm xúc của mình.

Một ngày, chúng tôi ngồi trò chuyện. Tôi cứ một mình nói vì biết anh có nghe. Tôi bắt anh hứa phải khỏe thật nhanh để chứng minh cho bố mẹ tôi thấy anh có nghị lực và mạnh mẽ như thế nào.

Tôi tự móc hai ngón tay út của chúng tôi vào nhau để bắt anh thề chỉ được cưới mình tôi. Lúc đó, Hùng nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp khóc, đầu ngón tay út ngoắc vào tay tôi thật chặt.

Chiều hôm sau, khi tôi vẫn đang ở trên trường, bố Hùng gọi điện nói tôi thu xếp về ngay. Tôi lập tức thấy sống lưng lạnh buốt, hấp tấp xin phép nghỉ để lao vào bệnh viện. Tôi linh cảm điều gì đó không lành, vừa đi xe máy, vừa khóc.

Về tới nơi, tôi thấy mẹ anh đang khụy xuống bên giường, đôi vai không ngừng rung lên trong vòng tay bố anh. Lúc đó, tôi giống như một đứa trẻ dường như chưa muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi đưa tay chạm vào chân anh lạnh toát.

Theo bản năng, tôi gào lên gọi anh: "Hứa với em rồi mà, anh còn chưa dẫn em đi dạo. Anh hẹn khỏi nhanh để cưới em mà...". Tôi khóc mỗi lúc một lớn hơn, tim đau như bị ai xé, khó thở. Sau đó, tôi ngất xỉu. Khi tôi tỉnh dậy, người ta đã đưa Hùng đi mất rồi.

Bên cạnh tôi giờ chỉ có bố mẹ tôi. Mẹ tôi không ngừng nhìn tôi rơi nước mắt. Bà cứ lẩm bẩm mãi một câu: "Mẹ xin lỗi con. Sao cuộc đời lại tàn nhẫn như vậy?". Đúng thế, tôi cũng lầm bầm: Sao ông trời lại đối xử với chúng tôi tàn nhẫn như vậy?

Chúng tôi còn bao nhiêu kế hoạch dự tính cùng nhau. Anh còn hứa cưới xong sẽ đưa tôi đi du thuyền hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi còn hẹn nhau đi chụp ảnh, còn tính thuê áo cưới màu trắng hay màu hồng?

Tôi mất một thời gian rất lâu để làm quen với cuộc sống không còn anh nữa. Lúc nào tôi cũng sống trong cảm giác hư hư thực thực. Tới giờ, tôi vẫn không tin Hùng không còn sống trên đời. Quên một người sao mà khó quá?

Tôi như người mất hồn khiến mẹ tôi sợ, lúc nào cũng tìm cách ở cạnh, ngày đêm lặng lẽ lau nước mắt. Đêm nào, tôi cũng giật mình tỉnh giấc. Tôi mơ thấy anh, nói chuyện cùng anh... Tôi biết tôi cần mạnh mẽ, bố mẹ tôi và bố mẹ anh mới bớt nặng lòng.

Tôi đi làm, tôi xuống bếp nấu ăn... Nhưng cứ nằm xuống giường, tôi lại rơi nước mắt nghĩ về chuyện như mới xảy ra hôm qua. Càng nghĩ, tôi càng thấy không cam tâm, nước mắt lại tuôn ra bất lực.

3 năm trước, Hùng đi làm thêm, chắt chiu từng đồng để mua tặng sinh nhật tôi chiếc đàn piano mà tôi ao ước. Tình yêu anh dành cho tôi chân thành đến mức ám ảnh, khiến tôi không thể thoát ra.

Sắp một tháng trôi qua kể từ ngày anh ra đi mãi mãi. Tai họa đó đúng ra đã lùi vào quá khứ nhưng sự ra đi của anh là hiện thực. Tôi phải lấy gì để đổi lấy anh về? Trời sắp sáng rồi. Chỉ còn 3 ngày nữa là cúng 4 tuần, lại một đêm tôi không ngủ.

Quá nhiều tai nạn giao thông không đáng có vẫn đang diễn ra hàng ngày, cướp đi sinh mạng của bao người vô tội. Mong mọi người hãy vì bản thân, vì sự bình yên của nhiều cuộc đời, xin đừng vì sự bất cẩn của mình mà cướp bất kỳ ai khỏi cuộc sống những người thân của họ.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Theo dantri.com.vn
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/dang-hen-ngay-dam-cuoi-toi-nga-quy-khi-bo-ban-trai-bat-ngo-goi-dien-20251003180509537.htm
Copy Link
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/dang-hen-ngay-dam-cuoi-toi-nga-quy-khi-bo-ban-trai-bat-ngo-goi-dien-20251003180509537.htm
    Nổi bật
        Mới nhất
        Đang hẹn ngày đám cưới, tôi ngã quỵ khi bố bạn trai bất ngờ gọi điện
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO