Đang yêu anh say đắm, tôi vẫn không đồng ý cưới vì một lý do khó nói

PV 13/10/2025 19:44

Tôi từng tin rằng, chỉ cần nắm tay nhau là đủ vượt qua tất cả. Nhưng khi anh cầu hôn, tôi mới thấy yêu thôi là chưa đủ.

Tình yêu đẹp khi gặp đúng người

Chúng tôi gặp nhau trong một lớp học tiếng Trung. Giữa hàng chục gương mặt xa lạ, ánh mắt anh như một nốt trầm dịu dàng khiến tôi thấy lòng mình bình yên. Chúng tôi đều có chung một mục tiêu: Học tiếng Trung để mở rộng con đường sự nghiệp, có thể tiến xa hơn trong đời.

Tôi là nhân viên văn phòng trong một công ty xuất khẩu nông sản. Anh là phó phòng của một doanh nghiệp nước ngoài ở Hà Nội. Cả hai đều từ tỉnh lẻ lên thành phố, cùng mang theo những giấc mơ về một ngày vươn lên, có vị trí, có danh, có chỗ đứng giữa thành thị.

Chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện giản dị: Học hành, công việc, áp lực rồi cả những ước mơ thầm kín. Càng nói chuyện, tôi càng nhận ra ở anh sự chững chạc, bản lĩnh và nhiệt huyết. Anh nói ít nhưng ánh mắt anh chứa đựng nhiều điều mà lời nói không thể nào đủ.

Tình yêu đến nhẹ nhàng như gió thoảng. Không có lời tỏ tình, chỉ có những buổi tan học cùng nhau ăn tối, cùng ôn bài, cùng chia sẻ từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tôi nhận ra, mình đã yêu anh từ khi nào không hay.

Anh quan tâm tôi theo cách tinh tế nhất. Trời mưa, anh nhắn: “Em về chưa?”. Tôi chưa kịp trả lời, anh đã đứng ở cửa lớp với chiếc áo mưa dự phòng. Anh nói: “Không ai đáng ướt mưa vì quên áo đâu”. Tôi mỉm cười, tim như tan ra trong khoảnh khắc ấy.

Đang yêu anh say đắm, tôi vẫn không đồng ý cưới vì một lý do khó nói - 1

Gặp đúng người liệu đã là hạnh phúc? (Ảnh minh họa: LP).

Tình yêu của chúng tôi không ồn ào, không phô trương, không những lời hoa mỹ. Nhưng mỗi ngày, cả hai đều vun đắp từng chút bằng sự quan tâm, tôn trọng và tin tưởng. Giữa thành phố rộng lớn, chúng tôi là chốn bình yên của nhau.

Anh có ước mơ mua một căn nhà nhỏ, có ban công trồng cây, có bàn làm việc đủ ánh sáng. Tôi mơ về một căn bếp nhỏ, sáng sớm pha cà phê, nghe nhạc nhẹ, cùng người mình yêu chuẩn bị cho ngày mới. Những ước mơ ấy chạm nhau, ấm áp và giản đơn.

Những chuyến đi cùng nhau là kỷ niệm không thể quên. Chúng tôi đi Sa Pa, Đà Lạt, Phú Quốc. Ở đâu cũng chỉ cần có nhau là thấy yên bình. Anh nói: “Sau này nếu có nhà riêng, em trồng hoa, anh nuôi cá, vậy là đủ hạnh phúc rồi”. Tôi tin anh, tin vào tình yêu này.

Và rồi một buổi chiều thu, anh cầu hôn tôi. Không cầu kỳ, không nến hoa, chỉ có hai người, hai tách trà và câu nói: “Về với anh nhé, mình cùng xây một mái ấm”. Tôi lặng người. Tim tôi run lên, không phải vì xúc động, mà vì sợ hãi.

Tỉnh mộng vì cơm áo gạo tiền

Tôi yêu anh, điều đó tôi chưa từng phủ nhận. Nhưng khi nghe anh nói “kết hôn”, tôi bỗng thấy tim mình nặng trĩu. Tôi nhìn quanh căn phòng trọ bé xíu, nơi mỗi tháng chúng tôi vẫn cùng nhau tính toán từng đồng tiết kiệm và tự hỏi: Liệu tình yêu có đủ để gánh cả cuộc đời?

Anh vẫn ở trọ, tôi cũng vậy. Cả hai đều đi làm ở Hà Nội, nơi giá nhà liên tục tăng. Anh lương 30 triệu đồng, tôi 20 triệu đồng. Nghe có vẻ khá nhưng khi tính đến tiền thuê nhà, ăn uống, đi lại và những chi tiêu bất ngờ, mỗi tháng chỉ dư chưa đến 10 triệu đồng mỗi người.

Khi yêu, chúng tôi thoải mái đi chơi, du lịch, tặng nhau những món quà nhỏ. Nhưng khi nghĩ đến chuyện cưới xin, mọi phép tính đều trở nên đáng sợ. Nhà cửa, nội ngoại, con cái, hiếu hỷ, ốm đau, bao khoản chồng chất. Tôi bắt đầu thấy hoang mang giữa thực tế và giấc mơ.

Anh cầu hôn bằng sự chân thành. Tôi đáp lại bằng nỗi lo lắng. Cưới xong, hai vợ chồng lại tiếp tục ở trọ, lo tiền từng tháng rồi có con, chi phí tăng gấp đôi, gấp ba. Tôi sợ nhìn thấy anh mệt mỏi vì cơm áo gạo tiền, còn tôi thì oằn lưng vì lo toan.

Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng hóa ra, để giữ được tình yêu trong đời sống hôn nhân, người ta cần nhiều hơn thế: Cần mái nhà, cần sự an ổn, cần cảm giác không phải nơm nớp lo lắng ngày mai ra sao...

Tôi không dám nói với anh những suy nghĩ ấy. Tôi sợ làm tổn thương người đàn ông luôn tin rằng, tình yêu có thể vượt qua tất cả. Tôi chỉ im lặng, nói cần thời gian suy nghĩ. Anh nhìn tôi, ánh mắt buồn, như thể tôi đã xa anh mất rồi.

Những ngày sau đó, tôi không ngủ được. Trong đầu tôi lặp đi lặp lại câu hỏi: Mình có quá thực tế không? Hay mình chỉ đang trốn tránh trách nhiệm của một tình yêu trưởng thành? Tôi tự dằn vặt giữa lý trí và cảm xúc, chẳng bên nào thắng nổi bên nào.

Có những đêm, tôi bật khóc, không phải vì hết yêu, mà vì yêu quá nên sợ. Tôi sợ nếu cưới vội, tình yêu sẽ bị xói mòn bởi gánh nặng cuộc sống. Tôi sợ một ngày, chúng tôi không còn nói chuyện về ước mơ, mà chỉ cãi nhau vì tiền điện, tiền sữa, tiền nhà...

Tôi từng nghĩ, gặp đúng người là đủ. Nhưng hóa ra, đúng người mà sai thời điểm vẫn là một bi kịch lặng lẽ. Chúng tôi đều có chí tiến thủ, đều muốn xây dựng tương lai. Nhưng cả hai vẫn đang ở giữa con đường, chưa đủ vững để cùng nhau gánh vác một mái ấm.

Tôi trăn trở từng ngày. Có phải tôi quá tính toán không? Hay chỉ là đang sợ bước vào cuộc sống mà mình chưa đủ sức gánh vác? Tôi sợ mất anh nhưng cũng sợ mất chính mình trong những áp lực chưa lối thoát.

Nếu là tôi, mọi người sẽ làm gì? Có dám cưới khi trong tay chưa có căn nhà, chưa có sự vững vàng, chỉ có tình yêu và niềm tin?

Tôi đang thực sự bối rối, không biết đâu là lựa chọn đúng. Tôi mong được nghe những lời khuyên chân thành để biết rằng, mình nên bước tiếp hay nên dừng lại...

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Vinh Quang

Theo dantri.com.vn
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/dang-yeu-anh-say-dam-toi-van-khong-dong-y-cuoi-vi-mot-ly-do-kho-noi-20251013194259875.htm
Copy Link
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/dang-yeu-anh-say-dam-toi-van-khong-dong-y-cuoi-vi-mot-ly-do-kho-noi-20251013194259875.htm
    Nổi bật
        Mới nhất
        Đang yêu anh say đắm, tôi vẫn không đồng ý cưới vì một lý do khó nói
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO