Đi xuất khẩu lao động gửi về tiền tỷ, khi về tôi phát hiện "nuôi con tu hú"
Niềm vui đoàn tụ sau 5 năm tha hương của tôi sụp đổ khi xem kết quả xét nghiệm ADN.
Tôi viết những dòng này trong một đêm mất ngủ. Trong tôi, cảm xúc đang hỗn loạn đến mức chẳng biết bấu víu vào đâu. Có lẽ, tôi cần trải lòng, dù chỉ một lần, hy vọng tìm được lối thoát cho những tháng ngày đang bế tắc.
Năm đó, sau đám cưới được vài tháng, tôi quyết định sang Hàn Quốc làm việc theo diện xuất khẩu lao động. Gia đình không khá giả, bố mẹ đã già, còn vợ tôi khi ấy vừa báo tin mang thai. Nghĩ đến tương lai của con, tôi tự nhủ phải cố gắng thật nhiều. Ở Hàn, tôi làm nông nghiệp - công việc chẳng dễ dàng gì.
Mỗi ngày đều phải dậy sớm, mùa đông giá buốt đến tím tái cả tay. Có những ngày mệt đến mức nằm xuống là ngủ quên không kịp tắt đèn. Nhưng bù lại, thu nhập khá, đủ để tôi gửi tiền về nuôi vợ con và trả nợ vay đi xuất khẩu lao động, xây một ngôi nhà khang trang.
Mỗi tối, dù có muộn đến đâu, tôi cũng cố gọi video về nhà. Ban đầu là để nhìn vợ cho đỡ nhớ, sau này là để nhìn con. Con bé càng lớn càng nghịch, cứ chạy qua chạy lại trước màn hình. Tôi nhớ những mốc thời gian con khôn lớn, từ khi chập chững biết đi đến lúc biết nói chuyện, cười đùa, hát hò... Mỗi lần như vậy, với tôi, bao nhiêu mệt mỏi như tan biến.
Chính những cuộc gọi ấy giúp tôi đứng vững suốt 5 năm tha hương. Tôi luôn tin mình có một gia đình đang đợi ở quê nhà, và tôi càng nỗ lực bao nhiêu thì tương lai của con càng tốt bấy nhiêu.

Dù thế nào, tôi vẫn mong giữ được bình yên cho con - đứa trẻ vô tội nhất (Ảnh minh họa: Freepik).
Vậy mà ngày trở về, niềm vui đoàn tụ vỡ vụn chỉ trong vài tháng.
Tôi nhận ra con bé chẳng có nét nào giống mình. Ban đầu tôi cố tự trấn an: Trẻ con lớn sẽ thay đổi, nhìn ai cũng giống. Nhưng càng nhìn tôi càng thấy nó giống… một người quen. Tôi gạt bỏ suy nghĩ ấy nhưng rồi vẫn không thể không để tâm.
Những tiếng xì xào bên ngoài càng khiến tôi bất an. Người ta nói bóng gió rằng “ở nhà nhiều chuyện lắm, đi xa thì không biết đâu”. Tôi nghe mà ruột gan như thắt lại. Tôi không muốn nghi ngờ vợ, càng không muốn làm tổn thương con – đứa trẻ mà suốt 5 năm qua tôi đã yêu thương, đã tự hào khoe với bạn bè đồng hương.
Cuối cùng, sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định đi xét nghiệm ADN.
Ngày nhận kết quả, chân tôi mềm nhũn. Hai cha con tôi không có quan hệ huyết thống. Cả thế giới như sụp xuống trong khoảnh khắc ấy. Tôi đi bộ suốt mấy tiếng mà không biết mình đã đi đâu. Điều đau đớn hơn là tôi biết bố mẹ vợ cũng biết chuyện, vậy mà vẫn để tôi gửi tiền, vẫn để tôi ôm niềm vui làm cha suốt chừng ấy năm.
Tôi tưởng mình sẽ nổi giận, sẽ đập phá hay quát mắng ai đó. Nhưng khi bước vào nhà, nhìn thấy con bé chạy ra ôm chân như mọi ngày, tôi chỉ thấy tim mình đau nhói. Con không mang dòng máu của tôi, nhưng cảm xúc tôi dành cho con là thật. Năm năm qua, nó vẫn gọi tôi là bố, vẫn chờ tôi về như một đứa trẻ mong quà từ người thân yêu nhất.
Tôi cũng vẫn thương vợ, dù nỗi đau này có thể theo tôi cả đời. Tôi muốn trách, muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt cô ấy, tôi lại không thể mở lời. Tôi không đủ can đảm để phá nát gia đình mình, cũng không đủ mạnh mẽ để giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ba mẹ tôi đã già yếu. Nếu biết chuyện, có lẽ họ sẽ sốc lắm. Tôi đứng giữa hai lựa chọn: Nói ra hay giấu kín. Nếu im lặng, tôi phải sống với sự tổn thương và cả nỗi ám ảnh mỗi ngày. Nhưng nếu nói ra, gia đình tôi, từ vợ, con cho đến bố mẹ già, sẽ bị cuốn vào một cơn bão khác.
Tôi chưa tìm được câu trả lời. Tôi chỉ biết mình đang rất mệt mỏi. Có lúc tôi nghĩ hay là tha thứ, coi như số phận trớ trêu. Có lúc lại thấy mình bị phản bội quá sâu, không thể tiếp tục sống như thế.
Hưng Đoàn
(Hải Phòng)