Gặp lại sau 10 năm, bạn thân bất ngờ xui tôi ly hôn “nhường” vợ cho cậu ấy
Sau nhiều năm gặp lại, không ngờ cậu bạn thân dám đưa ra một đề nghị điên rồ. Nếu là bình thường, không gã đàn ông nào chịu được những lời khó nghe ấy. Nhưng tôi không giận, ngược lại còn biết ơn.
Hà Nội một chiều cuối năm, sau bữa cơm trưa ở nhà do Huyền - vợ tôi - nấu để mừng bạn bè hội ngộ sau nhiều năm xa cách, tôi rủ Hùng ra quán cà phê ven hồ ngồi hàn huyên tâm sự. Bạn bè lâu năm gặp lại, có nhiều chuyện muốn nói, nhiều tâm tư muốn trải nên ra ngoài cho thoải mái.
Nhìn những giọt cà phê chầm chậm nhỏ xuống, giọng Hùng nhẹ như gió thoảng: “Sau 10 năm gặp lại, cậu khác nhiều quá. Huyền cũng vậy”. Tôi vừa gẩy tàn thuốc lá, vừa đáp lời: “Ai rồi cũng sẽ khác thôi. Cũng như cậu, rời Hà Nội lúc chưa có "mảnh tình vắt vai" nào, nay đã trở thành gã đàn ông trải qua một đời vợ và vô số mối tình, đúng không?”.
Hùng cười phá lên, nhưng sau đó im bặt, miệng nhấm nháp cà phê, mắt giả vờ ngắm phố. Cả hai đều đang cố kìm nén những cảm xúc đang sống dậy trong lòng.
Tôi và Hùng là bạn thân từ thời sinh viên, cùng chung lớp đại học. Hai đứa đến từ hai miền quê nghèo khác, lên thành phố học. Buổi đầu tiên vào lớp, chúng tôi vô tình ngồi cùng nhau, rồi cùng nhau lang thang đi tìm phòng trọ.

Cùng cảnh xa nhà, cùng xuất thân khó khăn như nhau, chúng tôi dễ trở nên đồng cảm. Ngày lên giảng đường, tối hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp cũ đi làm thêm. Những đêm thức khuya ôn bài mùa thi, gói mì tôm hai đứa ăn chung mà trái tim ngập tràn ước mơ phía trước.
Hai đứa hai tính cách khác nhau, không hiểu sao lại có thể thân nhau, sống chung với nhau suốt 5 năm trời. Tính Hùng chu đáo, trầm tĩnh còn tôi hay xốc nổi, bốc đồng. Hùng nhiều tài lẻ, biết hát, biết vẽ, nội tâm phong phú. Tôi thì lại khô khan, không khéo léo.
Năm cuối đại học, tôi theo đuổi Huyền, cô gái ở phòng trọ kế bên. Chính Hùng là “quân sư tình yêu”, là cầu nối giúp tình cảm của tôi và Huyền nhanh chóng đơm hoa kết trái.
Ra trường, Hùng quyết định Nam tiến lập nghiệp, tôi chọn bám trụ lại thủ đô. Buổi tối trước hôm chia tay, hai đứa uống rất nhiều. Cũng chính hôm đó, Hùng thổ lộ cùng tôi, rằng cậu ấy cũng thích Huyền nhưng chưa kịp tỏ tình thì tôi đã tâm sự chuyện tôi thích Huyền.
Hùng ôm vai tôi, giọng nửa say nửa tỉnh: “Để giữ tình anh em, tôi đã chủ động nhường Huyền cho cậu. Cậu nhất định phải hạnh phúc và làm cho Huyền hạnh phúc, nghe chưa?”.
Ra trường, sau khi ổn định công việc, tôi và Huyền cưới nhau. Hùng không thể dự đám cưới vì đúng đợt công ty cử đi chuyển giao công nghệ ở nước ngoài. Ngày Hùng cưới vợ, tôi bay vào chung vui cùng cậu ấy. Vài năm sau, Hùng thông báo đã ly hôn và độc thân tới tận bây giờ.
“Cậu và Huyền không hạnh phúc sao? Tôi cảm nhận như vậy, hy vọng là sai?”, Hùng hỏi. Câu hỏi kéo tôi về thực tại. Thực ra, nói không hạnh phúc thì sai mà nói hạnh phúc thì không hẳn đúng. Chúng tôi vẫn thương nhau, chỉ là có vài quan điểm bất đồng.
Hiện tại cuộc sống gia đình tôi khá ổn: Kinh tế dư dả, hai con gái ngoan ngoãn, thông minh. Bề ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ cuộc sống của tôi không có gì để than vãn.
Chỉ có điều, tôi là con trai cả trong nhà, bố mẹ ở quê luôn mong ngóng có một đứa cháu đích tôn. Nhiều lần tôi đề nghị vợ sinh thêm. Nếu muốn chắc chắn sinh con trai thì có thể làm thụ tinh ống nghiệm.
Huyền không đồng ý. Cô ấy nói có hai đứa con là đủ rồi. Cuộc sống ngày càng áp lực. Sinh con không khó, nhưng cô ấy muốn có thời gian và điều kiện nuôi dạy con tốt nhất, không quan trọng con gái, con trai.
Hơn nữa, vài lần về quê, nghe bố tôi tuyên bố: “Phải đẻ đến khi có con trai, còn trứng là còn đẻ”, cô ấy tự ái. Huyền nói, sinh con là chuyện của hai vợ chồng, không ai có quyền can thiệp. Cô ấy không phải là cái máy đẻ chỉ để thỏa mãn tư tưởng cổ hủ của người khác.
Từ những tranh cãi vì chuyện sinh thêm con, chúng tôi nảy sinh những bất đồng khác. Mỗi lần cãi vã, tình cảm lại như sứt mẻ đi một chút. Không khí trong nhà dần không còn vui vẻ như xưa. Huyền trở nên ít nói hơn, tính tình trầm hẳn lại.
Hùng im lặng nghe tôi trải lòng, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu biết vì sao tôi và vợ ly hôn không? Vì tôi không thể có con và tôi đã chủ động ly hôn để cô ấy tìm hạnh phúc mới, thực hiện khát khao làm mẹ.
Tôi luôn nghĩ về cậu với niềm ngưỡng mộ. Cậu lấy được người mình yêu, có công việc ổn, có hai con gái vừa khỏe mạnh, ngoan ngoãn, lại thông minh. Vậy mà chỉ vì một đứa con trai, cậu lại biến mái ấm của mình dần trở nên nguội lạnh như vậy".
Bất chợt, Hùng nhìn tôi và nói: "Nếu cậu cảm thấy đời cậu bây giờ chỉ cần có một đứa con trai là đủ, tốt nhất là nên ly hôn vợ đi, tìm một người phụ nữ khác chịu sinh con trai cho cậu. Dù sao thì hiện tại tôi cũng không vợ, không con. Tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho mẹ con Huyền. Ngày xưa, tôi “nhường” Huyền cho cậu, giờ nếu cậu thấy không hạnh phúc thì “nhường” cô ấy lại cho tôi đi.
Có những người cả đời cầu có một đứa con cũng không được, cậu lại còn phân biệt con gái, con trai. Loại người tham lam như cậu, phải đến khi mất hết rồi mới “sáng mắt” ra được”.
Có lẽ Hùng chỉ nói đùa, nhưng thái độ của cậu ấy lại vô cùng nghiêm túc. Tôi nhìn Hùng, rồi lại nhìn mình và nhận ra tôi may mắn hơn cậu ấy rất nhiều. Ở tuổi 40, tôi có vợ hiền, con ngoan, kinh tế ổn định. Còn cậu ấy một mình tha hương nơi đất khách quê người. Vì không thể có con, người phụ nữ mình yêu cũng không thể giữ.
Vậy mà, tôi chỉ vì muốn đẹp lòng cha mẹ, chỉ vì muốn “sĩ với đời”, nhất định ép vợ mình phải cố sinh một đứa con trai mà không hề để tâm đến mong muốn và cảm nhận của cô ấy. Tôi cứ nghĩ cuộc hôn nhân của mình vẫn ổn, nhưng không phải vậy. Chỉ qua một bữa cơm, cậu bạn nhiều năm không gặp cũng đã nhìn ra sự bất ổn của tôi.
Tôi nói với Hùng: “Nể tình bạn bao năm, tôi sẽ không thèm chấp cái đề nghị điên rồ vừa rồi của cậu. Nhưng đúng là lời thật lòng thì không dễ nghe. Cậu chửi hay lắm, tôi thấm rồi”.
Chúng tôi chia tay trong buổi chiều Hà Nội nắng vàng nhưng se lạnh. Nhìn dáng cậu bạn thân cô đơn khuất dần trên phố, tôi vội vã trở về tổ ấm của mình.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.