Ghen tuông mù quáng, sau 20 năm tôi quỳ xuống xin lỗi vợ con
Ngày gặp lại vợ con, tôi ân hận và đau khổ vô cùng. Tôi không biết làm cách nào để có thể bù đắp được cho họ.
Tôi từng nghĩ đàn ông có quyền nghi ngờ, có quyền kiểm soát và xét nét người phụ nữ của mình. Tôi tin rằng đó là vì yêu, là vì muốn giữ gia đình. Nhưng cả cuộc đời tôi sẽ phải trả giá cho niềm tin sai lầm đó.
20 năm trước, tôi là người đàn ông trẻ tuổi, thành đạt. Vợ tôi khi đó là người phụ nữ đẹp, dịu dàng. Cô ấy đoan trang, hiền thục khiến tôi tự hào.
Thế nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến tôi ngấm ngầm lo sợ. Tôi sợ cô ấy sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải ngước nhìn. Tôi sợ mình không đủ tốt để cô ấy ở lại.
Và sự sợ hãi ấy biến tôi thành gã đàn ông ghen tuông bệnh hoạn.

Thời trẻ, tôi thường xuyên ghen tuông, đánh đập vợ con (Ảnh minh họa: Knet).
Tôi quản lý vợ từng chút một. Chỉ cần cô ấy cười với ai, tôi sẽ về nhà lăng mạ rằng cô ấy lả lơi. Mỗi lần cô ấy xin đi đâu đó quá 30 phút, tôi sẽ chất vấn: “Đi với ai?”, “Làm gì?”, “Tại sao lâu vậy?”...
Vợ tôi mặc bất cứ kiểu quần áo nào, tôi cũng kiểm soát. Vợ tôi sợ hãi đến mức thu mình lại, không dám nói chuyện với ai ngoài chồng.
Con trai tôi chào đời trong nỗi hoang tưởng của tôi. Thằng bé ngày càng không giống tôi. Tôi thường xuyên phũ phàng buông ra câu nói tàn độc: “Không biết có phải máu mủ gì của tôi không nữa”.
Những lúc tức giận, tôi đánh vợ. Ngay cả khi cô ấy ôm con khóc lóc van xin, tôi vẫn không ngừng xuống tay. Tôi luôn nghĩ mình có quyền bởi tôi nuôi vợ con, tôi là đàn ông trong gia đình.
Năm con trai lên 3 tuổi, vợ tôi bế con bỏ đi, không nói một lời từ biệt. Lúc ấy, tôi đùng đùng nổi giận, thậm chí còn nghĩ cô ấy chạy theo gã đàn ông nào đó. Tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không phải vì thương nhớ, mà vì muốn trả thù.
Không thể tìm được vợ con, tôi sống một mình, mọi thứ trở nên trống rỗng đến đáng sợ. Trong những giấc mơ hiếm hoi chập chờn, tôi vẫn nghe tiếng vợ khóc nấc nghẹn. Tôi thấy con trai núp sau lưng mẹ, đôi mắt hoang mang, sợ hãi.
Rồi nhiều năm sau, tôi ngã bệnh. Tôi bị bệnh hiểm nghèo, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Bác sĩ nói tôi chỉ còn cơ hội nếu ghép gan từ người thân trong gia đình phù hợp. Tôi bật cười cay đắng. Gia đình nào? Tôi chỉ còn lại mình tôi thôi.Trong lúc tuyệt vọng nhất, vợ tôi và con trai trở về. Ngày tôi nhìn thấy họ trước cửa phòng bệnh, tôi sững sờ như hóa đá.
Con trai tôi nay đã là người đàn ông trưởng thành. Con đứng bên cạnh mẹ, ánh mắt con nhìn tôi không hề oán hận nhưng lại chất chứa một khoảng cách vô hình khiến tôi đau nhói trong lồng ngực.
Vợ chỉ nói một câu nhẹ tênh: “Tôi đưa con về để cứu anh vì dù sao, anh cũng là bố nó”. Tôi ngã sụp xuống ngay lúc đó. Gã đàn ông từng tự tin mình mạnh mẽ lại bật khóc trước hai người mình từng làm tổn thương và ruồng bỏ.
Tôi run rẩy quỳ xuống trước mặt vợ và con. “Anh xin lỗi em. Bố xin lỗi, bố sai rồi”, tôi nghẹn giọng, từng chữ như kim đâm vào lòng.
Vợ con tôi đã quá bao dung với tôi. Ca phẫu thuật thành công, tôi thoát chết.
Tôi đã khiến vợ con tôi khổ sở và bản thân tôi cũng không sống yên ổn một ngày nào từ khi vợ con bỏ đi. Con người ta sẽ già đi, địa vị danh vọng rồi cũng trở thành hư không, chỉ có gia đình mới là thứ duy nhất còn lại.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao? Tôi không chắc mình có xứng đáng nhận lại tình cảm của vợ con hay không?
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình, mong rằng những người đàn ông hãy biết cách yêu thương và trân trọng vợ con. Sự ghen tuông mù quáng sẽ khiến mọi người cả đời sống trong ân hận.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.