Không muốn về nhà từ khi có bố chồng ở cùng

07/12/2025 12:00

Tôi đang trong trạng thái rất căng thẳng mỗi ngày vì công việc nhiều và cũng vì việc của gia đình.

Tôi sống ở Sài Gòn với chồng, con gái nhỏ 8 tuổi và ba chồng. Trước đây, ba chồng sống ở quê một mình do mẹ chồng mất sớm. Ông có bốn con trai, chồng tôi là con thứ hai, anh trai cả đã có gia đình cũng sống ở quê, cách nhà ba chồng chừng hơn một cây số, hai người em cũng đã có cuộc sống ổn định. Một người em kế chồng tôi lập nghiệp ở Sài Gòn. Em út trước đây có công việc ổn định ở quê, sống cùng ba, sau đó em ấy chán cuộc sống ở quê nên rời bỏ quê hương, rời bỏ cả người ba của mình để tiến thân tại Sài Gòn và chắc sẽ ở đây lâu dài với công việc trong cơ quan nhà nước khá ổn định. Thế là cả ba người con trai sau đều đang ở Sài Gòn.

Dù cách nhà người con cả không xa nhưng ông không muốn sống cùng anh cả vì không hợp với con dâu. Do ở xa nên khi nào về quê, tôi cũng chỉ nghe hàng xóm xung quanh nói vậy dù tôi thấy chị dâu rất tốt tính, không đến nỗi nào. Tôi cũng được nghe mọi người nói chồng tôi rất hiếu thảo, có thể nói là hiếu thảo nhất trong bốn anh em. Ngày xưa khi mẹ anh bệnh ung thư, anh thức đêm hôm chăm mẹ ở bệnh viện, xoa bóp, thuốc thang cho mẹ. Nên sau khi mẹ mất, anh rất thương ba. Lúc quen anh, tôi chứng kiến nhiều giai đoạn ngày anh đi làm, tối vào viện chăm ba bị tai biến đang điều trị vật lý trị liệu. Nghe ở đâu có bác sĩ tốt, anh đều dẫn ba đến, để mong ba khỏi bệnh. Tình cảm của anh cho ba, không chỉ người trong gia đình cảm nhận, mà họ hàng, hàng xóm đều nhận xét như vậy.

Không muốn về vì căn nhà ngập tràn mùi người già từ ba chồng

Hàng năm, anh đều đón ba vào ở với vợ chồng tôi vài tháng, sau đó ba muốn về anh đưa ba về. Nhưng năm ngoái, ba ở nhà bị té phải vào viện, anh thấy vậy nên lại đưa ba vào Sài Gòn ở với vợ chồng tôi. Hai đứa em ở Sài Gòn, một đang ở nhà thuê với vợ con (dù cũng có nhà riêng đang cho thuê), một ở nhà của cơ quan cấp nên chỉ có vợ chồng tôi là có thể cho ba sống cùng nhà. Sống vài tháng, tôi vẫn thấy ổn, nhưng gần đây, ba muốn về quê sống một mình. Chồng tôi thương ba, không muốn ba sống một mình nên thuyết phục ông về sống với gia đình người anh cả. Ba nhất quyết không đồng ý. Anh cả lại mới cho biết sẽ vào Sài Gòn ở hai tuần để đi học lên đại học. Thế là gần như việc ba về nhà là bất khả thi. Khả năng ba sẽ còn sống ở đây cùng chúng tôi dài dài.

Nói đến đây, hẳn các anh chị có thể nghĩ chuyện có gì đâu, con cái phải có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng thú thật, tôi cảm thấy ba chồng ở với chúng tôi bất tiện đủ điều, nhưng chưa bao giờ dám than vãn với chồng. Trước đây, tôi buồn lòng vì người em út đang yên lành ở quê lại đòi vào Sài Gòn, vợ chồng tôi còn cho em ấy mượn tiền để chạy việc ở Sài Gòn. Chồng tôi thương em vô điều kiện, cứ em út xin gì cũng chiều, cũng cho.

Tôi với chồng chỉ làm công ăn lương, đủ sống, nhưng đúng là có cuộc sống tốt nhất trong bốn anh em nên thành ra cái gì vợ chồng tôi cũng đứng ra gánh vác, từ lo thuốc thang, ăn uống cho ba hàng tháng; anh em có đóng góp cũng không quan trọng (và chồng tôi không bao giờ nhắc anh em về việc đó). Anh còn lo cho các em từ lúc các em còn học, hễ em cần tiền, xin anh, anh sẵn sàng cho không tiếc. Nhiều khi tôi khó chịu, có tranh cãi với anh mấy lần về cách anh thương em, bao bọc em thái quá. Nhưng anh đều nói: mấy đứa nó mất mẹ sớm, thiệt thòi mà em? Trong khi tôi thấy anh cũng thiệt thòi mà.

Tôi với chồng tự lập và chưa bao giờ được ba mẹ hai bên cho đồng nào để lập nghiệp, cũng đã rất vất vả để có được hôm nay. Tôi quan niệm "của biếu là của lo, của cho là của nợ" nên không bao giờ đòi hỏi ba mẹ phải cho các con của cải, tiền bạc. Nhưng thú thật, tôi cũng có chút chạnh lòng khi dù chồng tôi thương ba và hiếu thảo như vậy, ba vẫn nói để lại ba miếng đất cho ba người con trai kia, còn chồng tôi không có gì cả. Nhiều khi tôi an ủi bản thân, có thể ba thấy vợ chồng tôi đã đủ nên không cần cho nữa. Nhưng đôi khi, tôi cũng thấy ba cư xử thật bất công với vợ chồng tôi.

Chuyện của cải là phần phụ, chuyện chính là tôi ngày càng cảm thấy căng thẳng khi phải sống với ba chồng, vì lối sống sinh hoạt của ông rất khác với người trẻ tuổi ở Sài Gòn. Vợ chồng tôi dành hẳn một phòng riêng cho ông, vì người già vốn rất khó ngủ nên tôi để ông yên tĩnh. Đồ đạc, quần áo của con gái tôi vẫn phải để bên phòng ông, vì phòng tôi đã khá chật chội. Thành ra, con gái của tôi phải học tại bàn học kê ở phòng khách và ngủ chung cùng bố mẹ.

Nhiều lúc, tôi thấy thương con gái, vì nhiều khi học bài mà ông mở tivi làm con không thể tập trung, còn tôi không bao giờ dám la ông. Đôi khi vợ chồng tôi ngủ chung cùng con gái, chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng bị ảnh hưởng. Tôi thường rơi vào cảm giác căng thẳng khi gần gũi chồng vì sợ con nhìn thấy, ảnh hưởng đến tâm lý của bạn nhỏ. Con gái tôi cũng ước mơ có một căn phòng riêng màu hồng, có bàn học yên tĩnh, có không gian riêng để bạn bày bừa đồ chơi, nhưng có vẻ khó quá.

Ông bị tai biến, trong bữa ăn thường ngày, ông hay để vương vãi thức ăn ra trên bàn, trên nền nhà. Tôi vốn ưa thích sạch sẽ nên cũng cảm giác khá khó chịu, tuy nhiên tôi chưa bao giờ nói lời nặng nhẹ với ông, chỉ lẳng lặng lau chùi. Ông gần như chiếm tivi của nhà tôi 24/7, thường xem từ lúc 4h sáng, thậm chí là 3h sáng cho đến 22h mới để tivi được nghỉ ngơi. Con gái tôi thỉnh thoảng xin ông xem chương trình yêu thích, ông chỉ cho cháu xem được một chút. Tôi không bao giờ được xem tivi như trước kia nữa vì để dành cho ông.

Giờ sinh hoạt của tôi, chồng và con hầu hết đều gói gọn trong phòng ngủ. Công việc của tôi khá nhiều nên nhiều khi 4h sáng phải dậy làm, nhưng đều bị tiếng tivi của ông làm phân tâm. Ông thường dùng nhà vệ sinh với tình trạng vương vãi, rác ông cũng bỏ khắp nơi. Tôi chỉ im lặng đi dọn, đôi khi cũng mong muốn ông nhìn thấy mình hay dọn dẹp mà để ý hơn nhưng ông vẫn bừa bộn như thế và chưa bao giờ giúp tôi quét nhà hay gấp chăn trong phòng của ông. Thỉnh thoảng tôi nhờ chồng nhắc ba nhưng được vài ngày, đâu lại vào đấy.

Tôi có công việc khá bận, thường đi sớm về khuya. Gần cả năm nay, tối về tôi thường không muốn về nhà, vì ngán cảnh bừa bộn và dọn dẹp. Tôi thường lang thang cùng con gái sau giờ làm ở hàng quán vì ngán cảnh về thấy bàn ăn đầy thức ăn vương vãi và phải lau chùi. Tôi không còn vui vẻ khi trở về nhà. Tôi vẫn lặng im, không dám nói gì với chồng nhưng thực sự cảm thấy căng thẳng ngày càng tăng. Tôi đề xuất hay để ba về quê, rồi thuê người chăm ba nhưng chồng tôi không đồng ý vì sợ hàng xóm dị nghị. Tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đôi khi, tôi không biết có phải mình ích kỷ quá không khi đã không bao dung với ba chồng, không cảm thông với người lớn tuổi và cô đơn tuổi xế chiều. Đôi khi, tôi nghĩ không biết trường hợp của tôi có bình thường quá không, hay tôi đang làm quá lên? Nhưng thực sự tôi rất muốn được nghe ý kiến mọi người về trường hợp của mình để tôi có thể điều chỉnh hoặc biết chấp nhận với những gì đang phải trải qua. Cảm ơn các anh chị rất nhiều.

Phương Liên

Theo vnexpress.net
https://vnexpress.net/phung-duong-cha-me-khong-muon-ve-vi-can-nha-ngap-tran-mui-nguoi-gia-tu-ba-chong-4990711.html
Copy Link
https://vnexpress.net/phung-duong-cha-me-khong-muon-ve-vi-can-nha-ngap-tran-mui-nguoi-gia-tu-ba-chong-4990711.html
    Nổi bật
        Mới nhất
        Không muốn về nhà từ khi có bố chồng ở cùng
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO