Không nỡ chia tay vì bạn gái đã trao 'cái ngàn vàng' cho tôi
Em từng nói: "Em trao anh tuổi trẻ, sự trong trắng và tương lai rồi", mỗi lần nhớ lại câu ấy, tôi như có tảng đá đè lên ngực.
Tôi và em quen nhau vào năm cuối đại học. Ngày ấy, em là cô gái nhỏ nhắn, luôn cười rất tươi mỗi khi thấy tôi đứng đợi trước cổng ký túc xá. Chúng tôi cùng nhau đi qua những buổi tối muộn học nhóm, những lần trốn tiết đi uống trà sữa, những chuyến xe buýt dài về quê mỗi dịp lễ. Bốn năm đầu yêu nhau, tôi luôn nghĩ rằng sau này chúng tôi sẽ lấy nhau, xây một căn nhà nhỏ, rồi có hai đứa con kháu khỉnh.
Rồi cuộc sống sau khi đi làm không đơn giản như những ngày sinh viên. Tôi thay đổi, em cũng thay đổi. Em làm kế toán cho một công ty gần nhà, còn tôi đi làm xa, thường xuyên phải tăng ca, đi công tác. Em vẫn kiên nhẫn đợi tôi, nấu cho tôi những bữa tối muộn lúc 22h đêm, ôm tôi mỗi lần tôi trở về sau những chuyến đi dài. Còn tôi, dần dần cảm giác yêu ngày xưa không nguyên vẹn như trước.

Tôi nhận ra điều ấy vào một buổi tối thứ bảy, em háo hức rủ tôi đi xem phim, bộ phim em chờ suốt mấy tháng, tôi lại chỉ cảm thấy nặng nề. Ngồi cạnh em trong rạp, ánh mắt em nhìn tôi vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trái tim tôi lại như bị ai bóp nghẹt. Tôi không còn háo hức, không còn mong chờ những buổi hẹn hò, không còn cảm giác nhớ em mỗi khi xa nhau. Thậm chí, tôi thấy... mệt, nhưng đó là điều tôi chưa từng dám nói ra.
Có lẽ vì chúng tôi đã đi quá giới hạn từ sớm, vì những lần quá tin tưởng và trao nhau tất cả. Em từng nói: "Em trao cho anh cả tuổi trẻ, cả tương lai của em rồi", mỗi lần nhớ lại câu ấy, tôi như có một tảng đá đè lên ngực. Tôi biết em yêu mình nhiều thế nào, đặt hy vọng vào tôi ra sao. Tôi biết nếu nói chia tay, em sẽ suy sụp. Tôi cũng rất áy náy khi đã đi quá giới hạn với em mà không thể cưới em làm vợ. Vì vậy tôi chọn cách im lặng. Cứ thế chúng tôi trong một mối quan hệ mà tôi không còn cảm xúc, còn em mải miết níu giữ. Có những tối em chạy đến phòng trọ của tôi, tay cầm hộp bánh vừa làm, hỏi nhỏ: "Hôm nay anh mệt à? Hay là em làm gì khiến anh buồn". Em biết tôi xa dần nhưng không hiểu vì sao. Tôi lại không dám nói thẳng.
Tôi sợ thấy em khóc, sợ làm tổn thương một người con gái luôn hết lòng vì mình. Sợ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của gia đình hai bên, khi ai cũng nghĩ chúng tôi sắp cưới. Em bắt đầu tự trách bản thân, rằng mình không đủ tốt, không đủ đẹp, không đủ thông minh..., tôi chỉ biết lặng thinh. Đến một ngày, tôi hiểu: "Thà một lần đau còn hơn mơ hồ cả đời". Tôi biết mình không thể trốn tránh mãi, mối quan hệ này nếu cứ thế mà đi tiếp, chúng tôi chỉ khiến nhau thêm nặng nề, hôn nhân chỉ là cái kết gượng ép, sẽ làm khổ nhau suốt quãng đời còn lại.
Tối đó, tôi hẹn em ở quán cà phê mà hai đứa từng đến lần đầu. Em vẫn đến sớm hơn tôi, vẫn chọn bàn cạnh cửa sổ, vẫn gọi sẵn cho tôi ly cà phê sữa ít đá. Nhìn thấy em, tôi lại không thể nói được lời nào. Tôi phải làm sao đây?
Văn Quyết