Lỡ mời bạn bữa ăn 2 triệu đồng, tôi bất ngờ khi vợ đòi ly hôn
Cầm tấm thẻ thanh toán bị báo lỗi liên tục, tôi vừa ngượng vừa ức khi biết vợ là người gây ra điều đó.
Tôi năm nay 40 tuổi. Đàn ông chúng tôi tuổi này thường ổn định từ sự nghiệp tới gia đình. Về cơ bản, tôi cũng đã có đủ vợ hiền, con ngoan và không phải lo nợ nần. Phải thừa nhận rằng, vợ tôi là người phụ nữ vén khéo. Mọi chi tiêu trong nhà đều do cô ấy quyết định.
Chúng tôi từng thỏa thuận rằng lương của tôi chuyển thẳng vào tài khoản chung do vợ giữ. Tôi chỉ giữ một thẻ phụ để chi tiêu lặt vặt: ăn sáng, cà phê, đổ xăng,... Nghe có vẻ hợp lý, nhưng thực tế hạn mức của chiếc thẻ phụ này rất thấp và mọi giao dịch đều báo về máy vợ.
Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình bị kiểm soát quá mức khi bị theo dõi từng giao dịch, từ 50.000 - 100.000 đồng đến 1 - 2 triệu đồng. Bất cứ khi nào cần chi khoản lớn, vượt quá ngân sách 500.000 đồng/ tuần thì tôi đều phải giải trình với vợ.
Điều đáng sợ hơn là vợ tôi luôn nhân danh hai chữ "gia đình" để thực hiện kiểm soát có phần thái quá này. Biết rằng khi để vợ là "tay hòm chìa khóa" là tốt nhưng tôi vẫn không khỏi ám ảnh với những câu hỏi của cô ấy, đại loại như: "Hôm nay anh mua gì mà hết những 300.000 đồng? Áo gì mà đắt thế?".

Tôi ám ảnh khi phải "giải trình" chi tiêu với vợ (Ảnh minh họa: Knet)
Cho đến tối hôm qua, cách ứng xử của vợ khiến tôi như "giọt nước tràn ly".
Chuyện là hôm qua tôi mời 3 người bạn cũ đi ăn nhân dịp các bạn ra Hà Nội chơi. Cũng vì lâu ngày không gặp bạn và cũng coi nhau là chỗ thân thiết, tôi hào hứng nhận trả tiền. Lúc thanh toán, hóa đơn hơn 2 triệu đồng. Tôi tự tin quẹt thẻ nhưng máy báo lỗi.
Tôi tiếp tục thử lần nữa nhưng máy vẫn lỗi. Nhân viên nhìn tôi ái ngại, bạn bè thì tranh trả tiền nhưng tôi vẫn cố gắng thử quẹt thẻ lại. Bỗng nhiên điện thoại rung: "Anh ăn gì mà hết nhiều thế? Em khóa hạn mức thẻ rồi. Anh tiêu hoang vừa thôi!".
Tin nhắn của vợ tôi khiến tôi ngã ngửa. Tôi đứng giữa quầy thu ngân, đằng sau là vô số người xếp hàng chờ đợi đến lượt. Mặt tôi đỏ phừng phừng, tôi lấy lý do ra ngoài gọi điện cho ngân hàng nhưng thực chất là gọi vợ.
Tôi nói gần như van nài: "Em ơi… mở hạn mức cho anh. Anh đang mời bạn. Em đừng làm anh mất mặt". Đầu dây bên kia bắt đầu dồn dập tra hỏi "bạn là ai, tại sao mọi người không chia đều mà phải trả hết?". Phải sau một hồi phân bua, vợ mới chịu mở khóa thẻ.
Thanh toán xong, tôi không dám nhìn thẳng mặt các bạn. Tôi sợ ánh mắt thương hại của bạn bè. Bữa ăn cũng trở nên mất ngon còn danh dự của tôi cũng tan thành mây khói. Tiệc tan, tôi trở về nhà trong trạng thái xấu hổ tột cùng: Một người đàn ông 40 tuổi, làm ra tiền mà lại phải xin vợ tiêu từng đồng?
Tôi không nhắc lại chuyện bữa ăn nhưng tôi quyết thẳng thắn về chuyện tiền nong. Tôi cần một khoản chủ động để mỗi khi mua đôi giày, cắt tóc hay mời bạn uống cà phê tôi không phải "xin phép" vợ nữa.
Tôi nói thẳng với vợ: "Anh vẫn đưa toàn bộ lương cho em. Nhưng anh muốn giữ lại 10 triệu đồng mỗi tháng. Không phải để tiêu xài hoang phí mà anh muốn tự chi các khoản cá nhân".
Tôi nghĩ đó là đề nghị hợp lý. Nghe đến đó, vợ tôi im lặng một lúc lâu. Rồi cô ấy bật khóc, giọng nghẹn lại: "Anh bắt đầu tính toán với mẹ con em à? Em giữ tiền nhưng có dám tiêu gì cho mình đâu. Anh muốn có tiền riêng để làm gì? Bao gái hay cờ bạc?".
Câu nói ấy như xoáy sâu vào lòng khiến tôi chết lặng. Bao nhiêu bức bối, tự ái, nhục nhã ở nhà hàng… dồn lên cổ họng. Tôi đứng bật dậy, cánh tay bất giác giơ lên cao. Tôi đã tát vợ trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô ấy.
Căn nhà im phăng phắc đến nghẹt thở. Chúng tôi nhìn nhau không nói một lời. Ánh mắt "hình viên đạn" chỉ chực chờ ném về phía đối phương. Vợ quay mặt đi, bước thẳng vào phòng, đóng cửa cái "rầm".
Đêm ấy tôi trằn trọc mãi mới ngủ được. Hết nghĩ tới chuyện ở nhà hàng, tôi lại nghĩ đến lúc tát vợ. Tỉnh dậy, tôi thấy tờ đơn ly hôn đã đặt sẵn trên bàn. Tôi sốc hoàn toàn không nghĩ rằng vợ lại làm đến mức này.
Thú thật, tôi không có ý chấm dứt cuộc hôn nhân này chỉ vì chuyện tiền bạc. Tôi chỉ muốn dùng tiền mình làm ra một cách chính đáng. Chẳng lẽ điều đó là sai trái sao? Tôi phải làm sao để thuyết phục vợ mình hiểu và thông cảm đây? Có ai rơi vào tình huống khó xử như tôi không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Trang Vũ