Lương tôi chỉ 30 triệu đồng vì hơn 20 năm không dám nhảy việc
Nhìn những đồng nghiệp cũ nhảy việc liên tục, sự nghiệp thăng tiến, lương cao, vị trí tốt... tôi lại tự trách mình khi thu nhập gần như đứng yên.
Tôi năm nay 44 tuổi, đã làm việc ở cùng một công ty từ năm 2002. Nhìn lại chặng đường hơn hai thập kỷ, tôi nhận ra lý do lớn nhất khiến mình không dám nhảy việc không phải vì tôi không muốn, mà vì... sợ. Tôi sợ rủi ro, sợ thất bại, và sợ mình không còn giữ được vị thế như hiện tại.
Tôi chỉ tốt nghiệp phổ thông, không có bằng cấp chuyên môn. Thế nhưng, khi vào công ty, điều giúp tôi nổi bật lại chính là hai kỹ năng mà ít người lúc đó có: sử dụng máy tính thành thạo và giao tiếp tiếng Anh ở mức khá. Nhờ vậy, tôi được nhận vào bộ phận CNC – nơi vốn chỉ tuyển ứng viên tốt nghiệp đại học Sư phạm kỹ thuật. Tôi trở thành "của hiếm", được tin tưởng giao các công việc khó, nhận mức lương rất cao thời điểm đó, trung bình gần 5 chỉ vàng mỗi tháng.
Tôi vốn ham học. Công ty là của Đài Loan, nên tôi tranh thủ học thêm tiếng Hoa để thuận tiện giao tiếp. Trong khi các đồng nghiệp có bằng cấp cao đẳng, đại học lần lượt nghỉ việc và tìm được cơ hội mới tốt hơn, tôi vẫn chọn ở lại. Một phần vì sự ổn định, phần vì cảm giác mình không có bằng cấp nên khó cạnh tranh với người trẻ.
Sau gần 10 năm, khi liên lạc lại với những đồng nghiệp cũ, tôi thấy họ đều thành công: sự nghiệp thăng tiến, lương cao, vị trí tốt. Còn tôi, dù vẫn làm tốt công việc ở công ty cũ, vẫn được cấp trên tin tưởng, nhưng mức thu nhập thì gần như đứng yên. Từ năm 2019 đến nay, lương của tôi chỉ duy trì quanh mức 30 triệu đồng một tháng, gần như tăng rất ít. Bù lại, vì công việc giờ khá độc lập và nhẹ nhàng, tôi có thêm thời gian làm ngoài cho một công ty khác, kiếm thêm 15–20 triệu mỗi tháng.
>>Phía sau đồng lương 50 triệu của tôi
Thực tế, tổng thu nhập của tôi hiện nay không phải thấp nếu so với mặt bằng chung xã hội, nhất là khi tôi chẳng có bằng cấp gì nổi trội. Nhưng càng lớn tuổi, tôi càng thấy rõ khoảng cách giữa mình và những người đã dám thay đổi từ sớm. Đúng là tôi có kỹ năng, có kinh nghiệm thực chiến, nhưng vì không có bằng cấp nên đôi khi điều đó đủ để khiến tôi ngần ngại trước những cơ hội, thử thách mới.
Nhiều đồng nghiệp bằng tuổi tôi cũng thế. Họ cũng muốn nhảy việc, muốn tìm nơi trả lương cao hơn, môi trường làm việc tốt hơn, nhiều cơ hội thăng tiến hơn. Nhưng thực tế là với mặt bằng chung hiện nay, mức thu nhập của chúng tôi đã là tương đối tốt. Trước sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt của thị trường, cộng thêm lớp trẻ ngày một tài năng, nếu nhảy ra ngoài, e rằng chúng tôi khó lòng cạnh tranh được.
Quan trọng hơn, chúng tôi hiểu rõ mình đang ở đâu, có những gì, điểm mạnh – điểm yếu thế nào, nên tự biết lượng sức mình và không liều lĩnh để nhận lấy đau thương. Tôi không hối hận vì những lựa chọn trước đây của mình vì ít nhất đến giờ nó vẫn cho tôi một cuộc sống ổn định. Nhưng từ sâu thẳm trong suy nghĩ, đôi khi tôi vẫn tự hỏi: nếu ngày đó mình mạnh dạn hơn, dám bước ra khỏi vùng an toàn và chấp nhận thử thách mới, có lẽ con đường sự nghiệp bây giờ đã khác.
Giờ đây, thay vì tự than trách bản thân và tiếc nuối khi nhìn về quá khứ, tôi đang học cách chấp nhận hiện tại. Đồng thời, tôi cũng cố gắng cải thiện bản thân ở những khía cạnh còn có thể để nâng cấp chính mình, hy vọng một cơ hội nào đó sẽ đến. Ở tuổi 44, tôi tự an ủi mình rằng: ổn định đôi khi cũng là một dạng bình yên.
A Thành