Mẹ chồng “đi chợ lâu bất thường”, tôi theo dõi rồi ngã ngửa khi biết lý do

PV 17/10/2025 10:00

Ngày mẹ chồng lên chăm, tôi chỉ thấy biết ơn. Cho đến khi vô tình nhìn thấy bà cầm phong bì giấu kín trong túi áo, tôi mới hiểu hóa ra...

Tôi là vợ hai của chồng. Bối cảnh chúng tôi đến với nhau vốn đã chẳng dễ dàng. Khi tôi và anh quen nhau, anh và người vợ đầu đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn nhưng vì tranh chấp tài sản và quyền nuôi con nên kéo dài mãi chưa xong.

Tôi thú thật, bản thân tin lời anh rằng, cuộc hôn nhân ấy đã đến hồi kết, chứ không hề có ý chen ngang, phá hoại hạnh phúc của ai. Cả hai bên gia đình khi đó đều biết rõ chuyện vợ chồng họ sắp "đường ai nấy đi".

Rồi tôi dính bầu. Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi tưởng. Ngay sau khi anh hoàn tất thủ tục ly hôn vài tháng, chúng tôi làm đám cưới. Tôi nghĩ, khi đã có con, có danh phận, mình sẽ được bù đắp phần nào.

Nhưng đám cưới ấy diễn ra đơn giản đến mức tôi vẫn thấy tủi thân mỗi khi nhớ lại. Chỉ vài mâm cơm hai bên gia đình, không áo cưới, không bạn bè, không tiếng nhạc. Tôi tự an ủi, đời người phụ nữ đôi khi chỉ cần người đàn ông mình yêu thương và một mái ấm bình yên, chứ chẳng cần phô trương.

Tôi cũng sợ nếu cưới rình rang, các con riêng của anh nhìn thấy lại chạnh lòng rồi thiên hạ bàn ra, tán vào. Thôi thì coi như mình hy sinh một lần, miễn sao gia đình yên ổn.

Mẹ chồng “đi chợ lâu bất thường”, tôi theo dõi rồi ngã ngửa khi biết lý do - 1

Tôi đau lòng khi biết mẹ chồng vẫn gửi tiền cho con dâu đầu (Ảnh minh họa: TD).

Sau cưới, mẹ chồng lên ở cùng để tiện chăm sóc tôi lúc bầu bí. Bà có lương hưu, mỗi tháng cũng không ít nhưng vẫn yêu cầu hai vợ chồng tôi chu cấp thêm một khoản “cho bà tiêu vặt”. Tôi biết, chuyện mẹ ở cùng con cái, có thêm tiền sinh hoạt cũng là bình thường.

Vợ chồng tôi còn khá khó khăn, anh lại phải gửi tiền hàng tháng cho vợ cũ để nuôi hai con riêng nên tôi càng phải chắt chiu từng đồng. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ, có bà lên trông cháu là quý rồi, chứ thuê giúp việc vừa tốn kém, vừa chẳng yên tâm.

Tôi đưa tiền đi chợ cho bà nhiều hơn. Ngoài ra, tôi còn biếu riêng mẹ mấy triệu đồng để bà mua sắm đồ cho bản thân.

Tháng nào, tôi cũng đưa tiền đầy đủ cho bà nhưng lạ một điều là chẳng bao giờ thấy bà dư dả. Tiền vừa nhận đã hết, mỗi khi về quê lại xin thêm của con trai. Tôi nghĩ, chắc bà giấu riêng để cho con gái út vì tình cảm mẹ con mà, tôi cũng chẳng để bụng.

Cho đến một hôm, tôi phát hiện ra sự thật khiến mình ngỡ ngàng. Tình cờ tôi thấy mẹ chồng nhét một phong bì nhỏ vào túi khi chuẩn bị đi chợ. Linh cảm có điều bất thường, tôi lén xem thì thấy bên trong là 3 triệu đồng.

Chiều hôm đó, tôi đi theo bà. Và tôi sững sờ khi thấy bà ghé qua nhà… vợ cũ của chồng. Nhà họ chỉ cách nhau vài con phố. Bà vào nhà khá lâu, lúc về tay xách nào sữa, nào quần áo trẻ con.

Tôi tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng khi về, kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của bà (vì tôi từng giúp bà cài ứng dụng chuyển tiền), tôi thấy đều đặn mỗi tháng, bà gửi cho “con dâu cũ” vài triệu đồng kèm lời nhắn: “Mua đồ cho cháu nhé”, “Cố gắng lo cho các con”...

Tôi ngã quỵ. Hóa ra, những đồng tiền tôi chắt chiu đưa cho bà, bà lại lén mang cho người khác, người phụ nữ từng là vợ của chồng tôi. Tôi không tiếc tiền nhưng tôi thấy đau.

Tôi biết chồng và ông bà nội vẫn có trách nhiệm với hai đứa trẻ kia. Tôi không hề ngăn cấm chuyện anh gửi tiền chu cấp cho con. Nhưng nếu đã là tiền riêng, sao bà không nói thẳng? Sao phải giấu, phải lén lút, lấy cả tiền chợ của nhà để mua đồ cho con dâu cũ?

Mỗi lần đi siêu thị, bà lại xách về thêm túi đồ nhỏ, bảo là “mua khuyến mãi”, mà toàn là quần áo trẻ con, bánh sữa - thứ con tôi không dùng được. Giờ tôi hiểu, tất cả đều dành cho các cháu bên ấy.

Trong mắt bà, tôi chưa bao giờ là người con dâu thực sự. Dù tôi cố gắng chăm sóc, nấu ăn, lo toan đủ thứ, bà vẫn nhìn tôi như “người đến sau”, là nguyên nhân khiến gia đình con trai bà tan vỡ.

Còn người vợ cũ kia, tôi nghe hàng xóm kể rằng rất khéo miệng, biết cách lấy lòng người khác. Mỗi khi khó khăn, cô ta lại nhắn tin than thở: “Con bé ốm, không có tiền mua thuốc”, “Tháng này hết tiền sữa rồi, mẹ giúp con chút nhé”. Và mẹ chồng tôi, người luôn nói rằng “bà công bằng với cả hai bên”, lại sẵn sàng rút ví, chẳng đắn đo.

Giờ tôi không biết phải làm sao? Tôi không muốn căng thẳng trong nhà, cũng không muốn chồng khó xử. Nhưng mỗi lần nhìn mẹ chồng bế con tôi, tôi lại thấy nghèn nghẹn: Đứa trẻ này cũng là cháu bà, sao bà chẳng thương bằng?

Tôi nên nói thẳng để bà biết tôi đã chịu tổn thương như thế nào, hay cứ im lặng cho yên cửa yên nhà?

Chẳng lẽ, làm dâu thứ hai - dù có cố đến đâu - cũng không bao giờ được xem là người trong gia đình hay sao?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Mộc An

Theo dantri.com.vn
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/me-chong-di-cho-lau-bat-thuong-toi-theo-doi-roi-nga-ngua-khi-biet-ly-do-20251017095917072.htm
Copy Link
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/me-chong-di-cho-lau-bat-thuong-toi-theo-doi-roi-nga-ngua-khi-biet-ly-do-20251017095917072.htm
    Nổi bật
        Mới nhất
        Mẹ chồng “đi chợ lâu bất thường”, tôi theo dõi rồi ngã ngửa khi biết lý do
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO