Mệt mỏi vì vợ hay bóng gió chuyện tôi từng ngoại tình
Có lúc bị nói bóng gió nhiều quá, tôi cáu gắt, phản ứng lại, rồi ngay sau đó lại thấy mình quá đáng.
Tôi 41 tuổi, kết hôn được gần 15 năm, có hai con đang tuổi đi học. Cách đây gần hai năm, tôi đã phạm một sai lầm mà đến giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ: tôi ngoại tình với đồng nghiệp. Chuyện không kéo dài, cũng không phải mối quan hệ sâu sắc gì nhưng đủ để làm tổn thương người phụ nữ đã cùng tôi đi qua hơn nửa đời người. Khi vợ phát hiện, tôi đã thú nhận tất cả, xin lỗi, chấm dứt hoàn toàn và chấp nhận mọi điều kiện cô ấy đưa ra để giữ gia đình.
Vợ chọn tha thứ, ít nhất là trên lời nói. Cô ấy không làm ầm lên, không kể với hai bên gia đình, vẫn sống cùng tôi, vẫn chăm lo cho con cái. Bề ngoài mọi thứ dần trở lại bình thường. Tôi biết để làm được điều đó, vợ đã phải nuốt vào rất nhiều đau đớn. Vì vậy, tôi luôn tự nhủ phải nhẫn nhịn, phải cố gắng gấp đôi để bù đắp.

Nhưng từ sau chuyện đó, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không còn như trước. Vợ không nhắc thẳng lại chuyện cũ nhưng cứ hễ có mâu thuẫn, dù lớn hay nhỏ, cô ấy lại bóng gió vài câu kiểu "em biết em không tốt bằng người ta" hay "Em không dám tin đàn ông nữa đâu"... Có khi chỉ là xem một bộ phim có cảnh phản bội, nghe ai đó kể chuyện ngoại tình, vợ cũng bóng gió kiểu nửa đùa nửa thật: "Đàn ông ai chả vậy",...
Ban đầu tôi chấp nhận hết. Tôi nghĩ mình có lỗi thì phải chịu. Nhưng càng về sau, tôi càng thấy mệt mỏi. Tôi luôn sống trong trạng thái căng thẳng, sợ nói sai, sợ làm gì đó khiến vợ lại nhớ đến chuyện cũ. Có những lúc tôi chỉ muốn giải thích rằng tôi đã thay đổi, đã chấm dứt hoàn toàn nhưng lại thôi vì sợ bị cho là ngụy biện. Im lặng thì bị coi là vô cảm, lên tiếng thì bị nói là bao biện.
Có lúc bị nói bóng gió nhiều quá, tôi cáu gắt, phản ứng lại, rồi ngay sau đó lại thấy mình quá đáng. Tôi hiểu vợ chưa thực sự quên, cũng chưa thực sự tha thứ. Nhưng việc cứ sống mãi trong lỗi lầm của quá khứ khiến tôi cảm giác như mình không bao giờ có cơ hội làm lại. Tôi vừa thương vợ, vừa thấy ngột ngạt, vừa có lỗi, lại vừa ấm ức.
Tôi không dám nói mình là nạn nhân, vì người sai trước là tôi. Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao để cả hai cùng nhẹ lòng. Tôi sợ nếu cứ kéo dài như thế này, sự mệt mỏi sẽ biến thành xa cách, rồi đến một ngày, thứ còn lại giữa vợ chồng không phải là yêu thương mà chỉ là nghĩa vụ và sự chịu đựng. Tôi thật sự bế tắc và mong có thể tìm được một cách nào đó để cả hai thoát khỏi cái bóng của sai lầm cũ, nếu vẫn còn muốn đi cùng nhau.
Minh Quân