Mộ chồng còn chưa xanh cỏ, tôi đau điếng khi bố mẹ anh muốn một điều
Con tôi chưa đầy 3 tuổi, bố mẹ chồng đã đưa ra đề nghị với mẹ con tôi. Thế này người ta gọi là "cạn tàu ráo máng" phải không?
Tôi cưới chồng được ăn hỏi, xin dâu đàng hoàng. Suốt 4 năm làm dâu, tôi được cả nhà chồng quý mến. Ai từng sống chung với bố mẹ chồng đều biết, để nhận được lời khen của bố mẹ chồng không hề đơn giản, đúng kiểu "được tiếng khen, ho hen chẳng còn", được lòng cũng hết hơi hết sức.
Tôi làm nghề kiểm tra hàng trong công ty chuyển phát nhanh. Giờ giấc của tôi không giống với cơ quan nhà nước. Cho nên mỗi ngày, tôi đều phải dậy rất sớm để dọn nhà, đi chợ, tranh thủ làm được việc gì thì làm giúp bố mẹ.
Chồng tôi làm lái xe cũng vất vả chẳng kém. Tôi thương chồng nên chỉ để anh ấy đưa con đi học. Hôm nào rảnh lắm thì anh ấy đón con về, tắm rửa cho con là tôi vui rồi. Giỗ Tết, cơm nước, ốm đau, thuốc thang của bố mẹ chồng đều là vợ chồng tôi lo cả.
"Giàu con út, khó con út", tại vợ chồng tôi sống cùng ông bà nên tôi coi đó là việc đương nhiên. Đôi khi vất vả quá, hoặc họa hoằn có lúc "cơm không lành, canh không ngọt", tôi cũng chỉ dám tâm sự với em đồng nghiệp trong văn phòng để trải lòng. Xong đâu đấy, tôi lại trở về làm dâu hiền, vợ thảo.

Tôi luôn hết lòng với nhà chồng, nào ngờ... (Ảnh minh hoạ: TD).
Công tâm mà nói, mẹ chồng tôi khó tính nhưng bà cũng quý tôi. Bà hay khen tôi với mọi người, bảo tôi ngoan ngoãn, đảm đang. Buồn đau ập đến là khi chồng tôi qua đời vì một tai nạn giao thông.
Tôi gồng mình lên lo việc cho chồng rồi lại gạt nước mắt đi làm ăn tiếp. Nỗi đau mất chồng đã khổ, giờ còn mang theo gánh nặng tiền bạc, nuôi con. Lương tháng 7 triệu đồng, trước còn có chồng san sẻ làm chỗ dựa, giờ tôi phải tự xoay xở một mình.
Giỗ tuần, cúng 49 ngày, 100 ngày rồi đến giỗ đầu, tôi đều cặm cụi làm tròn trách nhiệm dâu con. Khổ đau, tôi cũng không dám gọi về nhà bố mẹ đẻ kêu than. Đêm ôm gối khóc chồng, ban ngày tôi lại tươi cười làm việc, từ việc cơ quan cho tới việc nhà.
Bước sang năm thứ hai kể từ khi xảy ra sự cố, mộ chồng tôi còn chưa xanh cỏ, mẹ chồng đã gọi tôi vào nói chuyện. Bà dạo đầu câu chuyện xa gần, đại khái cảm ơn tôi vì đã lo lắng cho nhà chồng không toan tính. Tôi là dâu ngoan mà bà may mắn có được, thế nhưng...
Và đây mới chính là trọng tâm mẹ chồng tôi muốn nói. Bà bảo, con trai bà đã an vị ở cõi xa. Tôi còn trẻ, chuyện thời nay mẹ đơn thân không thiếu nên trước sau gì, tôi cũng tìm được hạnh phúc riêng.
Phương án tốt nhất là tôi nên đưa em bé về bên ngoại, tìm cơ hội mà đi bước nữa. Chuyện này với tôi quá bất ngờ, tới nỗi không thốt lên lời.
Phải rất lâu sau, tôi mới dám hỏi: "Bố mẹ không vừa ý con chuyện gì ạ?". Mẹ chồng lắc đầu lia lịa, còn bảo ông bà không chê trách tôi gì hết. Đây là ông bà nghĩ cho tôi. Hàng tháng nếu có điều kiện, ông bà sẽ về thăm, đưa tiền phụ với tôi nuôi bé.
Bà còn nói thêm: "Bố mẹ định giữ cháu lại, nuôi cháu cho con rảnh rang. Nhưng mà bé còn nhỏ quá, lại là con gái, ở cạnh mẹ đẻ sẽ tốt hơn cho cháu. Chuyện thờ cúng sau này, con cũng đừng lo vì đã có con trai của anh cả".
Tôi xin phép bố mẹ chồng cho tôi một tháng đi tìm nhà thuê, chứ về quê cũng không biết tìm việc gì. Quê tôi ở vùng xa, cơ hội tìm việc làm khó lắm. Nói như vậy mà ông bà cũng không hề thương xót, chỉ gật đầu đồng ý để tôi tháng sau dọn đi.
Nói thật là tôi rất đau. Tôi về làm dâu chưa gọi là dài nhưng cũng đủ thời gian để mọi người hiểu tôi luôn tử tế. Hơn 20 tuổi gặp chồng rồi theo chồng về nhà anh, tuy trẻ, tôi rất hiểu chuyện.
Chẳng ngày nào, tôi dám ngủ quá 6 tiếng một đêm, mệt lắm thì 5h30 sáng đã dậy để chuẩn bị làm mọi việc. Thế mà nay con tôi chưa đầy 3 tuổi, chồng tôi vừa nằm xuống, bố mẹ chồng đã tìm cách đuổi mẹ con tôi đi.
Chắc vì con tôi là con gái, sau này ông bà chẳng dựa dẫm được vào. Thế này người ta gọi là "cạn tàu ráo máng" phải không? Ngày tôi lấy chồng, mẹ tôi dặn cứ sống thật tâm, tự khắc mọi người sẽ yêu quý.
Tôi đã rất thật tâm chăm sóc bố mẹ chồng, còn dành nhiều thời gian hơn cả cho bố mẹ đẻ. Cuối cùng, tôi vẫn chẳng là gì trong mắt họ. Thôi đã đến nước này, tôi xin phép chồng cho tôi rời xa nơi đây.
Tình nghĩa còn lại, chắc tôi chỉ dành cho anh ấy. Còn với bố mẹ chồng, tôi sẽ cố không suy nghĩ nhiều. Chồng đã bỏ tôi đi, tôi cũng không còn được coi là thành viên của gia đình này nữa. Tôi hy vọng ngày mai của mẹ con tôi sẽ tươi sáng hơn hôm nay.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.