Nằm cạnh chồng, tôi chỉ muốn ly hôn vì anh quá... nhạt
Người đàn ông của 10 năm trước đã “không cánh mà bay” khỏi tôi từ lúc nào…
Đêm đó, nằm cạnh chồng, nghe tiếng ngáy đều đều của anh, lòng tôi không khỏi bế tắc. Người ta thường nói một cuộc hôn đổ vỡ vì một số lí do như: Ngoại tình, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, bị bạo hành,… Nhưng hôn nhân của tôi lại khác, nó dần trở nên bế tắc chỉ vì chồng tôi quá "nhạt".
Một lý do tưởng chừng vô lý, lãng xẹt nhưng nó là kết quả của nhiều năm thất vọng tạo thành.
Ngày chúng tôi về chung một nhà, anh đã từng là niềm tự hào và hy vọng của tôi. Tốt nghiệp trường đại học hàng đầu trong nước, anh là hình mẫu lí tưởng của một cô sinh viên tỉnh lẻ nhút nhát như tôi. Anh thông minh, nhiều tài lẻ, lại có công việc ổn định khiến biết bao cô gái mơ ước. Lúc đó, tôi không phủ nhận mình là người may mắn nhất khi lấy được anh.
Tuy vậy, 10 năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi. Tôi hiện tại không còn là cô gái nhút nhát năm xưa.
Ngoài là một người vợ, người mẹ ở nhà, tôi còn đảm đương vị trí quản lý cấp cao của một công ty. Điều đó không phải là ngẫu nhiên. Đó là sự nỗ lực có kế hoạch của bản thân tôi. Tôi đọc sách mỗi ngày, học thêm ngoại ngữ và không ngừng nâng cấp bản thân và các mối quan hệ xung quanh.
Còn chồng tôi, anh ấy chọn sự an phận. Chàng trai của 10 năm trước dường như không thay đổi. Vẫn công việc đó với mức lương tăng nhỏ giọt như "cà phê phin".
Thú thật, anh thông minh nhưng sức ỳ lớn, lại không chịu tìm tòi. Không một cuốn sách, không một kỹ năng mới, anh chỉ "dán mắt" vào các video nhanh, các trò chơi để giải trí.

Mọi người vẫn bảo với tôi có phúc mới lấy được anh. Đúng thật, anh không xấu. Anh hiền lành, không cờ bạc, gái gú, tháng nào cũng đưa hết tiền cho tôi (dù lương của anh chỉ bằng một nửa lương của tôi). Nhưng hiện tại, anh trở thành mảnh ghép không trùng khớp với tôi. Mọi cuộc nói chuyện giữa chúng tôi đều lạnh lẽo, chỉ xoay quanh trách nhiệm.
Tôi hào hứng kể với anh về kế hoạch làm ăn mới, hay đơn giản chỉ là chia sẻ về cuốn sách thú vị với mong tìm được người đồng hành chia sẻ.
Vậy mà anh chỉ đáp vài câu lấy lệ: "Ừ hay nhỉ", "Em làm đi anh ủng hộ" rồi lại chú tâm xem điện thoại. Lúc ấy, tôi hiểu anh và tôi từ lâu đã không còn tiếng nói chung.
Bản thân tôi luôn khát khao một người đàn ông có thể cùng tôi tranh luận, có thể cho tôi lời khuyên, hay ít nhất hiểu được giá trị những điều tôi đang nỗ lực. Nhìn sang chồng, tôi chỉ thấy một sự thỏa hiệp dễ dãi với cuộc đời.
Anh an phận thủ thường và anh muốn tôi cũng vậy. Anh khó chịu khi tôi đi học thêm buổi tối, anh mỉa mai khi tôi mua món đồ đắt tiền dù đó là tiền tôi làm ra. Anh bảo tôi: "Em đừng tham vọng quá hóa dồ", "Đàn bà thì chuyên tâm lo bếp núc đi".
Sự lệch pha giữa chúng tôi khiến tôi bí bách không thể giải tỏa. Tôi chọn chạy về phía trước, còn anh chọn đứng lại. Khoảng cách giữa chúng tôi dần được "nới ra" mỗi ngày. Tôi đã từng nỗ lực kéo anh về phía mình. Tôi tặng anh sách, rủ anh học tối hay tập thể dục cùng. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của tôi là thái độ dửng dưng, thậm chí là cáu gắt: "Anh không thích, em đừng áp đặt".
Dần dần, tôi nhận ra mình không còn tôn thờ chồng như trước. Trong mắt tôi, anh không còn quyến rũ, không còn vững chãi để tôi dựa vào. Mỗi cuộc ân ái trở nên gượng gạo như trả bài vì tôi không thể tìm thấy sự kết nối tâm hồn với người đang nằm cạnh mình.
Nhiều đêm tôi tự hỏi, mình có sai không khi chán chồng chỉ vì anh ấy không bằng mình? Có phải tôi đang "được voi đòi tiên"? Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo tôi sướng, chồng hiền lành thế còn chê bai gì. Nhưng họ không hiểu cảm giác phải sống với một người "trái dấu" bức bối đến thế nào?
Một cuộc hôn nhân không có cãi vã, không có bạo lực, nhưng lạnh lẽo và tẻ nhạt đến mức muốn thoát ra. Tôi phải làm sao đây? Làm sao để chồng tôi hiểu rằng, nếu anh không thay đổi, anh sẽ dần rời xa tôi mãi mãi?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Trang Vũ