Ngại đi chơi cùng người chồng lớn hơn 13 tuổi
Anh nóng tính, dễ bực khi đi đường, thường chửi bậy khiến tôi rất khó chịu, nhất là khi có con.
Tôi 37 tuổi, chồng 50 tuổi, kinh tế gia đình ở mức trung bình. Chúng tôi có hai con gái, 11 tuổi và 3 tuổi. Chồng tôi học rất giỏi, từng được học bổng du học nước ngoài nhưng lại bỏ ngang để kinh doanh theo bạn bè. Nghe nói anh từng kiếm được khá nhiều nhưng rồi mất trắng. Khi kết hôn, vợ chồng đều tay trắng. Sau cưới, tôi theo chồng vào Sài Gòn, không có nhiều bạn bè hay người thân, chỉ biết dựa vào chồng. Thời gian đầu, vợ chồng đi làm và nuôi một đứa con, cuộc sống tuy vất vả nhưng khá ổn và hạnh phúc.
Mọi chuyện bắt đầu rẽ hướng từ khi tôi sinh bé thứ hai. Sinh bé đầu, tôi phải ở nhà chăm con hơn một năm do không nhờ được ai (mẹ tôi mất, mẹ chồng yếu). Vì vậy tôi đi làm muộn so với bạn bè. Đến bé thứ hai, sau thời gian thai sản, tôi quyết định đi làm lại và thuê người trông bé. Dù lương gần như không còn bao nhiêu sau khi trả phí giữ trẻ, nhưng điều đó giúp tôi giữ được công việc và giảm bớt căng thẳng. Tuy nhiên, giai đoạn đó cực kỳ mệt mỏi: ban ngày đi làm, tối về lo cơm nước rồi thức chăm con.

Ban đầu, vợ chồng phân chia nhau thức đêm trông con, nhưng đến lượt chồng thì anh thường ngủ say, con khóc lâu cũng không hay biết. Tôi xót ruột lại phải vào pha sữa. Tôi cũng nhắc chồng phụ việc nhà nhiều hơn, nhưng anh làm theo kiểu thích thì làm, không thực sự có trách nhiệm. Nhiều khi anh chỉ nằm ôm điện thoại hoặc ngủ, mặc kệ mẹ con tôi xoay xở.
Khi bé thứ hai hơn một tuổi, có chuyện xảy ra khiến tôi rất thất vọng. Tôi làm trong văn phòng nước ngoài, thỉnh thoảng dẫn khách nước ngoài đi thăm nhà máy cùng đồng nghiệp nữ và tài xế công ty. Không hiểu sao chồng tôi nghe ai đó nói tôi đi vào khách sạn với một người đàn ông. Lúc đầu, anh không nói thẳng, chỉ bóng gió, mãi sau mới kể. Tôi vừa bất ngờ vừa đau lòng. Trong khi tôi đi làm vất vả, lo cho hai con và việc nhà, chẳng có thời gian chăm sóc bản thân, vậy mà anh lại nghi ngờ tôi. Từ đó, tôi đi làm cũng không yên, anh liên tục trách móc, chì chiết. Sau hơn một tháng, tôi kiên nhẫn giải thích, chứng minh anh mới tin và xin lỗi, hứa phụ tôi việc nhà. Được một hai tháng rồi lại đâu vào đó.
Sau đó, khi vợ chồng còn làm thuê, anh góp tiền với bạn mở một xưởng bánh vài trăm triệu đồng. Khi ấy tôi quá bận nên không tham gia được, anh cũng gần như không đưa tôi đồng nào trong suốt một năm đầu. Sau thời gian anh ghen tuông rồi không tập trung quản lý, mọi việc giao hết cho một người đệ tử. Khi tôi nghỉ việc và tính xin chỗ khác, anh lại bảo tôi về quản lý xưởng.
Lúc xuống xem, tôi phát hiện số tiền thất thoát do mua hàng và trả lương lung tung, nếu kiểm soát tốt thì cũng gần bằng lương tôi đi làm thuê. Tôi đồng ý phụ anh vì nghĩ sẽ có nền tảng cho con sau này. Hơn một năm sau, xưởng phải đóng cửa vì khách hàng lớn phá sản, trong khi chúng tôi chưa phát triển được thị trường khác. Khi đó, chồng bỏ mặc tôi tự xoay xở: đàm phán với chủ nhà, tìm người sang xưởng, thanh lý thiết bị... Anh nói quá buồn nên không muốn nhắc tới. Tôi lại thất vọng.
Sau đó, may mắn chúng tôi có một mối làm ăn mới do anh quen biết. Vợ chồng cùng cố gắng, công việc có thu nhập ổn định hơn. Rồi một ngày anh thông báo đã nghỉ việc công ty vì chán, khiến tôi vô cùng áp lực vì chi phí hai con học trường tư rất cao. Nếu anh nói trước một hai tháng, tôi có thể chủ động xin việc để san sẻ. Giai đoạn đó thật sự rất khó khăn.
Hiện tại, kinh tế đã tạm ổn, công việc đi vào guồng, tôi lo toàn bộ việc giấy tờ, hợp đồng, nguồn hàng, cùng việc nhà. Anh lo giao tiếp. Anh lại hay chê tôi chậm chạp, trong khi tôi luôn cố gắng tiết kiệm, việc gì làm được thì tự làm. Còn anh lúc nào cũng muốn thuê người, khiến tôi phải tính toán vất vả. Quan hệ vợ chồng cũng trở nên xa cách. Từ khi sinh bé thứ hai và trải qua nhiều chuyện, tôi dần tự lập và mạnh mẽ hơn, không còn quan tâm anh như trước. Tôi cũng bị ám ảnh vì từng ba lần gặp biến cố thai sản, cơ thể yếu dần và rất sợ chuyện quan hệ. Thuốc tránh thai khiến tôi nôn ói nhưng anh cũng không quan tâm tìm phương pháp khác, kể cả việc tôi đề nghị anh cắt ống dẫn tinh.
Tôi cũng ngại đi chơi cùng chồng. Anh nóng tính, dễ bực khi đi đường, thường chửi bậy khiến tôi rất khó chịu, nhất là khi có con. Nhắc nhiều lần anh vẫn không thay đổi. Dù vậy, anh vẫn có những điểm tốt: thương con, hiền lành. Tôi cảm nhận anh tự ti về bản thân, có thể vì anh từng học giỏi nhưng sự nghiệp không như mong muốn, nên đôi khi bất mãn với mọi thứ. Tôi thật sự rất bối rối và mệt mỏi. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, nên làm gì lúc này để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình, hoặc ít nhất là để tìm lại sự bình yên cho bản thân và các con?
Ngọc Huyền