Nhờ chị gái đi chợ, tôi bất ngờ phát hiện bộ mặt thật của anh rể
Chứng kiến anh rể đang ngồi nhậu cùng ba người bạn khác, tôi tức giận bỏ về nhà ngay.
Tôi sinh ra trong gia đình có hai chị em gái. Chị tôi từ nhỏ đã vất vả gánh vác đủ thứ. Là con út trong nhà, tôi được gia đình cưng chiều hết mực. Sau này, vì học giỏi hơn chị, tôi có công việc ổn định, cuộc sống bớt vài phần lo nghĩ.
Nhưng chính điều đó đôi khi khiến tôi bất lực khi nghĩ đến chị.
Ba năm trước, chị tôi lấy chồng. Nhìn bề ngoài, anh rể tôi có vẻ là người hiền lành, thậm chí cù lần, nhưng thực chất lại nhỏ nhen, chuyên "vạch lá tìm sâu". Ngay cả những chuyện cỏn con, anh luôn phàn nàn chị.
Tôi biết điều đó trong lần vợ chồng chị về quê làm đám giỗ bố tôi cách đây vài tháng.

Tôi bất ngờ phát hiện bộ mặt thật của anh rể (Ảnh minh họa: TD).
Bố mẹ tôi đều đã mất nên chị em tôi thay nhau gánh vác mọi việc trong nhà. Tôi không rõ chồng chị đưa cho chị bao nhiêu tiền (chồng chị là người giữ tiền trong nhà) nhưng tôi đưa thêm cho chị 2 triệu đồng từ tối hôm trước, phần vì trách nhiệm, phần vì biết hoàn cảnh của chị khó khăn.
Ban đầu chị ngại, nhất quyết không lấy. Tôi nói khéo: "Cho em góp với. Không phải chuyện tiền nhiều hay ít mà em lớn rồi, cần có trách nhiệm với gia đình chứ". Chị nhận tiền nhưng ánh mắt chần chừ, lưỡng lự.
Tôi quay đi, lén lau nước mắt. Với tính cách của chị, phải khó khăn lắm chị mới chịu lấy tiền của tôi thế này. Trước giờ có bao nhiêu cái ngon cái đẹp, chị đều nhường tôi. Từ khi lấy chồng, chị vun vén cho gia đình đến quên cả bản thân.
Kể một chút về gia đình chị. Hai vợ chồng chị đều là công nhân, hiện tại chưa có nhà riêng. Chồng chị thuộc dạng gia trưởng, thường soi xét và không bao giờ giúp đỡ, san sẻ bất cứ việc gì cùng chị.
Chị là kiểu người chịu đựng, lại không nắm kinh tế trong gia đình nên ngày càng thiếu tiếng nói. Được đà, chồng chị càng làm tới và nhiều khi xem chị tôi như người giúp việc, phải tuân theo chỉ đạo của chủ nhà.
Bữa cơm giỗ bố tôi hôm đó chỉ làm 2 mâm, đủ cho người trong nhà và họ hàng thân thiết. Tuy vậy, chồng chị thấy chị mua nhiều đồ, liền tỏ vẻ cau có, khó chịu ra mặt.
Tôi quan sát vợ chồng chị từ đầu đến cuối. Trong bữa cơm, chồng chị lèm bèm gì đó với chị. Chị trả lời gì đó tôi không nghe rõ, chỉ thấy chồng chị trợn mắt chỉ tay vào mặt chị. Lúc ấy, máu trong người tôi như sôi lên, nhưng tôi cố kìm lại để xem anh ta định giở trò gì.
Lúc sau, chị xuống bếp gọt hoa quả, hắn cũng theo xuống. Linh cảm có gì đó không ổn, tôi theo ngay sau. Vừa xuống bếp, tôi thấy anh ta nắm cổ tay chị tôi giật mạnh, rồi anh ta giơ tay lên… định đánh thì đã bị tiếng tôi chặn lại.
Tôi lao tới, chỉ tay vào mặt anh ta và quát lớn: "Anh mà dám làm gì chị tôi thì tôi không để yên cho anh đâu". Tiếng tôi to khiến anh ta ngượng ngùng, hậm hực bỏ đi.
Tôi nhìn chị tôi, mắt đỏ ngầu từ lúc nào. Không dám hỏi kĩ câu chuyện, tôi đứng cạnh chị, cố tỏ ra bình thường để chị khỏi buồn lòng. Nhưng lòng tôi thắt lại. Tôi thương chị quá mà chẳng thể làm gì!
Một thời gian sau, tôi tới nhà thăm chị khi chị bầu 8 tháng. Lúc ấy, tôi tình cờ phát hiện ra nhiều vết tím tái cánh tay chị. Tôi bất giác hỏi: "Anh ta đánh chị à?" thì chị chỉ bảo do không cẩn thận bị ngã.
Nhưng tôi biết chuyện không phải như vậy. Tôi xin phép chị ở lại chơi đến sáng hôm sau. Thực chất, tôi muốn theo dõi thái độ của chồng chị.
Trưa hôm đó tôi có việc đột xuất phải đi ra ngoài. Nhìn tủ lạnh chẳng có gì ngoài hộp ruốc và mấy con cá khô, tôi cố tình đặt hai con gà để trong tủ cho chị tẩm bổ.
Nhưng đến chiều về, cơn tức của tôi như bùng lên khi thấy chồng chị đang ngồi ăn lẩu cháo với 3 người bạn mà nguyên liệu chính là con gà tôi mua lúc sáng.
Không những thế, tôi thấy chị gái mình ngồi ngoài sân, ễnh bụng bầu ra để nướng thịt cho bằng ấy người ngồi nhậu. Thỉnh thoảng, anh ta còn cau mày chê chị tôi cắt miếng to quá, nướng lâu chín,...
Tôi đứng run run, tức giận nhưng không thể nói thành lời. Tôi vội nói lời chào tạm biệt với chị, rồi dúi vào tay chị 5 triệu đồng, sau đó ra về. Ngồi trên xe, tôi đã khóc rất nhiều... vì bất lực.
Đã nhiều lần, tôi khuyên chị bỏ chồng để giải thoát cho bản thân nhưng chị đều không làm. Tôi thương chị nhưng giận chị nhiều hơn. Chính chị tôi còn nhẫn nhịn, cam chịu cuộc sống như vậy thì người em gái như tôi có quyền gì để can thiệp thêm.
Càng nghĩ, lòng tôi càng rối như tơ vò: "Có lẽ nào vì những kiếp trước, chị tôi nợ anh ta nhiều quá nên giờ phải trả nợ đời, phải chấp nhận khổ sở thế này?"...
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Trang Vũ