Chê tôi "yếu", vợ trẻ kém 21 tuổi lén lút lấy tiền tìm trai bên ngoài

Giang Hà 18/09/2025 11:28

Mấy hôm nay, vợ tôi tỏ ra rất hối lỗi, hứa rằng từ nay sẽ an phận, dù có "đói" cùng không "mua bánh" bên ngoài ăn nữa. Nhưng tôi thừa biết, người bị bỏ đói thì sẽ tìm cách ăn vụng.

Tôi năm nay 59 tuổi, vợ mất hơn 16 năm trước vì tai nạn giao thông. Sau khi vợ mất, tôi một mình nuôi hai con trai trưởng thành.

Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng có tìm hiểu vài người, mong muốn tái hôn. Nhưng sau khi rõ hoàn cảnh của tôi, nghĩ về nhà phải chăm lo cho tận 3 người đàn ông, họ đều sợ hãi không dám tiến tới.

Năm ngoái, ở tuổi 58, tôi sống một mình sau khi con trai út cũng đã lập gia đình và ở riêng. Có người bạn sau khi đến nhà, nhìn tôi cô quạnh liền ngỏ lời muốn làm “ông mai” nối duyên tôi và em họ của ông ấy.

Cô ấy 38 tuổi, từng ly hôn vì lấy chồng mấy năm nhưng không thể sinh con vì sức khỏe sinh sản có vấn đề. Ông ấy nói, cô ấy rất hiền lành, đảm đang, có công việc ổn định. Nhược điểm lớn nhất của cô ấy là không thể sinh con.

Nhưng điều đó đối với tôi không quan trọng vì tôi đã có hai đứa con lớn, lại còn sắp lên chức ông. Nếu có thiệt thòi thì là cô ấy, còn tôi không có thêm con có khi lại nhàn hơn.

Chê tôi yếu, vợ trẻ kém 21 tuổi lén lút lấy tiền tìm trai bên ngoài - 1

Hóa ra, sức trẻ của cô ấy lại phơi bày điểm yếu của tôi trong chuyện giường chiếu (Ảnh minh họa: iStock).

Sau vài lần gặp gỡ, chuyện trò, tôi nhận thấy ngoại hình cô ấy cũng dễ nhìn, ăn nói khéo léo, dáng vẻ nhanh nhẹn, lại được sự ủng hộ của các con nên quyết định tái hôn với mong muốn có người bầu bạn sớm hôm ở tuổi xế chiều.

Thời gian đầu, tôi cảm thấy mình may mắn khi ở tuổi này còn lấy được vợ trẻ, nấu ăn ngon, đảm đang, khéo léo. Nhưng dần dần, tôi nhận thấy sức trẻ của vợ không hẳn là ưu điểm, mà là một áp lực đối với tôi.

Ở tuổi 60, tôi không biết những người đàn ông khác thế nào nhưng bản thân tôi không còn nhiều “ham muốn” nữa. Cũng có thể vì sống cảnh góa vợ quá lâu, nhu cầu sinh lý của tôi đã quen không còn nhiều đòi hỏi.

Trong khi đó, vợ tôi lại đang rất sung mãn. Hầu như đêm nào, cô ấy cũng tỏ ý muốn gần gũi. Thời gian đầu, sợ vợ chê già, tôi còn cố gắng. Nhưng sau này, tôi quả thật không còn đủ sức “chiều vợ”.

Có khi buổi tối vừa “thân mật”, sáng hôm sau vừa mở mắt, vợ đã lại “đòi”. Tôi hệt như con trâu già bị vắt kiệt sức đến mức chẳng còn thiết tha gì nữa.

Chuyện tế nhị này, tôi không dám than phiền. Thật chẳng ra làm sao nếu ngay cả chuyện gối chăn cũng không thể khiến vợ hài lòng. Tôi sợ cô ấy chê tôi kém cỏi, sợ cô ấy hối hận vì đã lấy tôi.

Tôi bắt đầu chịu khó tập thể dục, mỗi sáng, mỗi chiều đều chạy bộ đến mướt mồ hôi, còn ra hiệu thuốc hỏi có loại nào giúp tăng cường sinh lực cho đàn ông để mua uống bồi bổ.

Thế nhưng, mọi nỗ lực của tôi đều không ăn thua. Tôi nghĩ lại chuyện vợ chồng trước đây khi vợ cũ còn sống. Khi đó, cả hai vợ chồng tôi còn trẻ nhưng chuyện chăn gối cũng không đều đặn mỗi ngày như thế.

Vợ  trước của tôi cũng không có “nhu cầu” cao như vợ hiện tại. Rốt cuộc là do cô ấy có nhu cầu cao, hay là do tôi “yếu”?

Chẳng còn cách nào khác, tôi bắt đầu tìm cách lảng tránh. Tránh được lần nào hay lần ấy với đủ loại lý do. Vợ tôi lộ rõ vẻ không hài lòng, thậm chí nhiều lần dằn dỗi, bóng gió nọ kia.

Tôi mặc kệ. Vì nếu không kệ, tôi còn biết làm gì? Thay vào đó, tôi chiều chuộng vợ bằng cách khác, ấy là hào phòng giao hết tiền lương cho cô ấy để cô ấy thích tiêu gì thì tiêu.

Dạo gần đây, tôi thấy vợ không chủ động như trước nữa. Mỗi lần đi ngủ, cô ấy chỉ nằm xem điện thoại. Nếu tôi chủ động thì “thân mật”, tôi không động tĩnh gì thì cô ấy cũng không đòi.

Tôi còn chưa kịp vui mừng vì vợ bắt đầu theo được nhịp chậm của tôi thì phát hiện ra một chuyện “tày trời”: Vợ tôi hẹn một người đàn ông đi nhà nghỉ, thời gian, địa điểm rõ ràng.

Khi bị tôi truy hỏi, cô ấy thừa nhận vì quá “thiếu thốn” nên cô ấy đã lén đi “bóc bánh trả tiền”. Người đàn ông mà cô ấy qua lại là một anh chàng thợ bốc xếp sống xa vợ, trọ ở gần nhà bố mẹ cô ấy.

Vợ thừa nhận làm như vậy là có lỗi với tôi nhưng hoàn toàn chỉ là để thỏa mãn nhu cầu, không hề phản bội tôi về mặt tình cảm, còn trách tại tôi quá lơ là chuyện gối chăn.

Cô ấy còn nói, những phụ nữ khác không có nhiều nhu cầu vì họ phải trải qua sinh nở, bận bịu chăm lo con cái nên ham muốn suy giảm, còn cô ấy thì không. Tôi nghe xong vừa giận, vừa buồn, cũng không biết nên trách vợ hay trách bản thân nữa.

Mấy hôm nay, vợ tôi tỏ ra rất hối lỗi, hứa rằng từ nay sẽ “an phận” chung thủy với chồng, không lén lút tìm đàn ông bên ngoài nữa. Nhưng tôi thừa biết, người bị bỏ đói sẽ tìm cách ăn vụng, không lúc này thì lúc khác.

Tôi không biết mình có nên ly hôn để cho cô ấy tự do đến với những người đàn ông khác hay không? Hay là “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, chỉ cần cô ấy vẫn chăm lo gia đình, cơm ngon canh ngọt mỗi ngày, việc tôi không có khả năng làm, thôi làm ngơ coi như không biết để cô ấy tìm người khác làm thay?

Liệu duy trì một cuộc hôn nhân như vậy có ổn không? Tôi có trở thành gã chồng hèn trong mắt vợ hay không?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà