Em dâu mang bầu con trai, mẹ chồng khuyên một điều khiến tôi lập tức ly hôn

Như Ý Cát Tường 18/09/2025 16:30

Tôi vừa bước lên tầng, giọng mẹ chồng oang oang không giấu giếm: "May con đẻ cho mẹ thằng đích tôn chứ không thì muối mặt". Cổ họng tôi nghẹn ứ, càng nghĩ càng không cầm được nước mắt.

Tôi và em dâu cùng lúc mang bầu. Chồng tôi tỏ vẻ căng thẳng bảo: "Lần này nhất định phải đẻ con trai, anh không thể để bị coi thường lần nữa". Cái gì vậy trời? Tôi nhảy phắt dậy quên mất cần cẩn trọng với cái thai mới hình thành hai tháng.

Tôi bảo: "Trai hay gái không phụ thuộc vào em, mà anh bỏ cái tư duy đấy đi. Trai hay gái quan trọng thế à?", Phát biểu xong câu nói đầy khí chất đó, một tuần sau, tôi nhập viện vì ngộ độc thai nghén.

Giống hệt hai lần mang thai trước, cứ chuẩn bị sang tháng thứ 3, tôi ốm nghén kiệt quệ. Mẹ đẻ xót xa xin thông gia cho con gái về nhà chăm. Ngày biết cái thai trong bụng tôi lại là con gái, chồng tôi không làm màu thất vọng, mà là anh ta thất vọng thật.

Mỗi cuối tuần, anh ta đá gà, đá vịt đưa hai con gái lớn sang ông bà ngoại thăm tôi, xong lại nhanh chóng đưa chúng về với lý do mai còn đi học. Ừ thì thôi đi, lý do nghe qua cũng có vẻ hợp lý.

Bản thân tôi chẳng dám bắt bẻ, khó dễ ai vì mỗi lần tôi chửa là long trời lở đất, làm phiền hết mọi người. Bạn thân còn bảo: "Ai chửa cũng như cậu thì còn ai dám đẻ". Được cái 3 lần chửa của tôi giống y hệt nhau.

Tháng thứ 3, tôi bắt đầu nghén nặng, nằm bệnh viện tầm 1-2 tháng, bố mẹ đón tôi về nhà chăm, đến tháng thứ 6-7 là đỡ. Về cơ bản, vất vả chủ yếu là bố mẹ đẻ của tôi gánh hết nhưng tôi cũng ái ngại với chồng và mẹ anh vô cùng.

Em dâu mang bầu con trai, mẹ chồng khuyên một điều khiến tôi lập tức ly hôn - 1

Tôi đã sai lầm khi về gia đình này làm dâu (Ảnh minh hoạ: KD).

Hôm qua, nhân tiện sức khỏe có dấu hiệu tốt hơn, tôi xin phép mẹ thuê taxi về nhà chồng. Đi vắng gần 3 tháng, tôi nóng ruột muốn kiểm tra tình hình ăn ở của bố con chúng thế nào, tiện chào mẹ chồng và hỏi thăm cô em chồng cũng đang mang thai.

May nhà chồng tôi sống chung hết đại gia đình nên cũng tiện khoản chăm nom. Tôi vừa bước lên tầng, giọng mẹ chồng oang oang không giấu giếm: "May con đẻ cho mẹ thằng đích tôn chứ không thì muối mặt.

Chị Oanh từ ngày anh Tú đòi lấy, đi xem thầy đã bảo có đẻ 4 đứa thì cũng là "vịt giời". Mẹ khuyên Tú đưa vợ đi phá nhưng nó không chịu nghe, giờ mẹ mặc kệ".

Tôi lập tức đẩy cửa bước vào. Em dâu nửa nằm, nửa ngồi trên chiếc ghế xếp đặt sát giường, bên cạnh là mẹ chồng tôi đang ngồi phân loại đồ dùng em bé. Em dâu chắc sinh sớm hơn tôi vài ngày, nhìn rất ra dáng bà bầu được chiều chuộng.

Tôi chẳng còn tâm trí chào hỏi em dâu, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tức đến mức toàn thân run rẩy: "Mẹ ngoài xui anh Tú bảo con phá thai, còn khuyên anh ấy gì nữa không ạ?".

Tôi chỉ tay vào chiếc ghế xếp em dâu đang nằm: "Em dâu có bầu, chính con bảo anh Tú đi chọn mua ghế này tặng bà bầu nằm ngồi cho dễ chịu. Nhưng cả nhà này không ai hỏi thăm con một câu. Hóa ra là vì con chỉ biết đẻ con gái nên không phải con cháu của mẹ đúng không?".

Mẹ chồng tái mặt, không đáp lời, thực ra cũng chẳng thể nào đáp lại. Lần đầu tôi mang thai, cả hai bên nội ngoại đều vui mừng, hoan hỷ. Nhưng sau khi biết cháu đầu là gái, mẹ chồng đã nói chuyện với tôi: "Tú là con trưởng, lần sau có đẻ thì cố gắng đẻ cho bà đứa cháu trai".

Con gái tôi chưa đầy 8 tháng, mẹ chồng đã rục rịch muốn chúng tôi đẻ tiếp. Bà bị ám ảnh bởi lời hứa với người chồng đã khuất rằng, bà sẽ thay ông gìn giữ hương hỏa gia đình.

Đứa con thứ hai của tôi vẫn là con gái, mẹ chồng gần như suy sụp. Bà để hoàn toàn mẹ con tôi ở bên nhà ngoại. Chồng tôi ngại với nhà vợ cũng nói mọi người thông cảm vì mẹ anh nặng trách nhiệm dâu trưởng. Bà làm vậy vì lời hứa với chồng.

Mẹ chồng đã thế, đến chồng tôi rõ mang tiếng trí thức, học hành cao rộng nhưng chuyện con trai, con gái, anh cũng rất bận tâm. Ở quê, anh là trưởng họ, chỉ cần bị chọc ghẹo không biết đẻ con trai, không được ngồi chiếu trên là anh sẽ xấu hổ, về nhà kỳ kèo vợ liên hồi.

Nghe mách ăn thịt bò, súc miệng nước muối, ăn mặn mới đẻ được con trai, vợ chồng "thân mật" ngày nào, anh làm theo y chang như vậy. Đến khi vợ vẫn không đẻ ra trai, thái độ anh hụt hẫng y như mẹ, xong rồi lại tiếp tục nuôi hy vọng với đứa thứ 3.

Cho đến bây giờ, mẹ con họ lại thất vọng tiếp. Tôi vừa ức, vừa buồn, nói mà nước mắt rơi lã chã. Cùng là phụ nữ nhưng sao số phận tôi lại hẩm hiu như vậy? Bao nhiêu người theo đuổi không ưng, chọn đúng gia đình trọng nam khinh nữ.

"Con sẽ đưa con của con về nhà mẹ đẻ. Tối nay anh Tú về, phiền mẹ nói anh ấy cứ làm đơn, con ký. Đáp ứng ước mơ của mẹ, cưới vợ khác cho anh ấy để mà có con trai". Tôi quay gót về phòng của mình, soạn vài món đồ cần thiết cho 3 mẹ con.

Cổ họng tôi nghẹn ứ, càng nghĩ, càng không cầm được nước mắt. Duy nhất bé lớn sinh ra là có cả bà nội và bố đón tay. Đến đứa thứ hai, chồng tôi viện lý do bà nội mệt, không ra bệnh viện được. Đứa thứ 3 này chắc chỉ còn bố mẹ đẻ của tôi, chứ khéo chồng cũng lại bận lý do.

Kiếp này coi như tôi chỉ là con của bố mẹ tôi và là mẹ của 3 đứa con này vậy. Quá đủ cho một cuộc hôn nhân. Mẹ đẻ mắng tôi nóng vội. Bà cho rằng, tôi đang bị tự ái làm cho tổn thương. Tại tôi thấy mình không được quan tâm, đối xử như em dâu nên mới cư xử vội vàng như vậy.

Nhưng không phải thế. Tôi nghĩ là tôi đủ mạnh mẽ và lòng tự tôn để không cần phải chạy đua với ai. Chẳng qua, tôi chỉ đang từ chối cuộc sống mà ở đó, bản thân tôi không được tôn trọng. Tôi tự tin lo được cho mình và các con mà không cần những con người kia xuất hiện.

Tôi viết tâm sự lên đây để đánh dấu ngày tạm biệt một cuộc hôn nhân không như ý. Tôi sẽ bắt đầu khởi động cuộc sống tự do, tự tại của mẹ con tôi.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Như Ý Cát Tường