Nhìn hóa đơn “bóc bánh trả tiền” của chồng, vợ nghèo khóc nghẹn cả đêm

Chi Phạm 18/09/2025 19:42

Nghĩ tới việc chồng phản bội, còn bỏ ra số tiền lớn để chơi bời dù gia đình khó khăn, lòng tôi quặt thắt và chua chát.

Ngày hôm ấy, tôi vô tình nhìn thấy điện thoại chồng để quên trên bàn. Một tin nhắn chưa kịp xóa hiện ngay trước mắt: “Tối qua, mỗi thằng hết 3 triệu đồng, gồm tiền ăn, tiền hát, tiền bóc bánh…”.

Tôi chết lặng. 3 triệu đồng, số tiền mà tôi phải chắt chiu cả tháng mới đủ để lo tiền học, tiền ăn cho con. Vậy mà chồng tôi lại có thể ném đi chỉ trong một tối ăn chơi. Tim tôi đau nhói, cổ họng nghẹn lại, nước mắt cứ chực trào.

Nhiều năm qua, tôi nai lưng làm thêm, chi tiêu dè sẻn đến mức chẳng dám mua cho mình một chiếc áo mới. Bữa cơm gia đình thường chỉ quanh quẩn vài món đơn giản.

Chỉ khi con cái muốn ăn, tôi mới dám bỏ tiền ra. Thế mà số tiền bằng nửa tháng sinh hoạt, bằng cá tháng học của con, anh lại vung tay trong chốc lát.

Tôi gục xuống bàn, tay run run cầm điện thoại đọc lại từng dòng tin nhắn. Mỗi chữ như một nhát dao cứa vào tim. Người chồng mà tôi từng ngỡ hiền lành, chung thủy, nay lại hiện lên hình ảnh một kẻ sa ngã, phung phí và phản bội.

Đau đớn hơn, họ còn cho đó là thú vui, nói chuyện một cách thoải mái, không nề hà, câu nệ. Thi thoảng họ còn gửi ảnh cô này, cô kia ăn mặc hở hang để bàn tán, coi đó là trò giải trí.

Nhìn hóa đơn “bóc bánh trả tiền” của chồng, vợ nghèo khóc nghẹn cả đêm - 1
Chồng van xin nhưng tôi không muốn tha thứ (Ảnh minh họa: Freepik).

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi khóc đến sưng mắt, nhìn hai đứa con ngủ say mà lòng quặn thắt. Tôi không dám nghĩ khi chúng lớn lên sẽ đối diện với sự thật này như thế nào. Người bố mà chúng hằng ngưỡng mộ hóa ra lại chẳng xứng đáng với hình ảnh “trụ cột gia đình” mà tôi vẫn một mực giữ gìn trong mắt con.

Khi tôi đối chất, chồng cúi gằm mặt. Anh lắp bắp: “Anh xin lỗi… Hôm ấy, bạn bè rủ rê, anh không kìm được. Anh biết mình sai rồi. Anh hối hận lắm…”.

Tôi cười trong nước mắt. Một lời xin lỗi liệu có đủ xóa đi nỗi đau này? Anh có từng nghĩ đến cảnh tôi còng lưng lo từng đồng tiền điện, tiền sữa? Có từng nghĩ đến những lúc tôi nhịn mua cho mình một đôi giày mới để dành tiền đóng học phí cho con? Và rồi chỉ trong một đêm, anh đã vứt bỏ tất cả nỗ lực của tôi bằng một cuộc vui tạm bợ.

Tiền là một chuyện nhưng niềm tin của tôi đã sụp đổ. Vợ chồng khó khăn, con cái còn nheo nhóc, vậy mà anh lại mải mê với thú vui của mình.

Anh tiếp tục thanh minh rằng, đó chỉ là phút nông nổi, anh vẫn thương vợ con, anh sẽ không bao giờ tái phạm. Tôi nghe nhưng lòng đầy phẫn nộ. Nếu thật sự thương, sao anh nỡ để tôi chịu cảnh chắt bóp, trong khi anh thản nhiên “bóc bánh trả tiền”?

Anh biết thừa tôi căm hận những chuyện như thế này. Nhiều năm hôn nhân, không ít lần tôi cảnh báo anh về sự phản bội. Tôi vẫn nói, chỉ cần phát hiện anh ngoại tình hoặc chơi bời, tôi sẽ lập tức ly hôn. Vậy mà…

Tôi giận dữ đến mức không muốn nhìn mặt anh. Tôi thấy mình ngu ngốc vì đã quá tin, quá yêu để rồi nhận về vết thương sâu đến vậy. Tôi phẫn nộ nhưng cùng lúc lại xót xa. Xót cho mình, xót cho con và xót cả cho cuộc hôn nhân đang đứng trên bờ vực.

Tôi không biết rồi đây phải làm gì? Tha thứ, liệu có nghĩa là chấp nhận để anh tiếp tục phản bội? Buông bỏ, liệu tôi có đủ sức để làm lại từ đầu cùng hai đứa nhỏ? Chưa bao giờ tôi thấy con đường phía trước lại mịt mờ đến thế.

Chồng tôi khóc, anh quỳ xuống xin lỗi, nói rằng bản thân đã hối hận tột cùng, rằng anh sẽ thay đổi. Nhưng tôi hiểu, có những vết thương dù xin lỗi ngàn lần cũng không thể lành.

Đêm ấy, tôi lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nước mắt lăn dài. Tôi từng nghĩ, chỉ cần tình yêu và sự đồng lòng, vợ chồng có thể vượt qua mọi khó khăn. Nhưng hóa ra, chỉ một lần sa ngã, một tờ hóa đơn oan nghiệt cũng đủ để phá vỡ tất cả.

Tiền có thể kiếm lại. Nhưng niềm tin một khi mất đi thì chẳng bao giờ trở lại.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Chi Phạm