Làm vợ 28 năm, tôi vẫn được mời "làm khách" tại nhà chồng

Nam Việt 19/09/2025 18:27

Mỗi lần giỗ Tết, tiệc tùng bên nhà chồng, mọi người đều coi tôi như “khách”.

Tôi là Hà, năm nay 58 tuổi, sinh ra ở tỉnh lẻ. Với nhiều người, cuộc hôn nhân của tôi có vẻ viên mãn: Tôi lấy một “cậu ấm” con nhà giàu, sống sung túc, đã bên nhau 28 năm, có "đủ nếp đủ tẻ".

Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau bức tranh tưởng như mơ ước ấy là nỗi cô đơn và cảm giác bị ghẻ lạnh, không được công nhận, những điều tôi đã phải giấu kín và chôn chặt gần nửa đời người.

Trước khi đến với anh, tôi từng trải qua hai lần đổ vỡ hôn nhân. Khi quyết định bước thêm một lần nữa, nhiều người bảo tôi “dại”: Đàn bà một đời chồng đã khó, hai lần đò thì mấy ai dám lấy. Tôi cũng tự hỏi bản thân nhiều đêm liệu có nên tiếp tục tin vào hạnh phúc?

Thế nhưng khi gặp anh, con trai duy nhất của một gia đình danh giá, làm ăn khấm khá với chuỗi nhà hàng sang trọng, tôi thấy cuộc đời vẫn cho mình cơ hội. Anh hiền lành, chân thành, không một lần trách móc quá khứ của tôi.

Dù tôi nhiều lần từ chối vì sợ tổn thương, anh vẫn kiên nhẫn theo đuổi. Sự dịu dàng và thấu hiểu của anh đã khiến một người phụ nữ từng tổn thương vì tình như tôi xiêu lòng.

Làm vợ 28 năm, tôi vẫn được mời làm khách tại nhà chồng - 1

Mẹ chồng không công nhận tôi là dâu, dù đã sinh hai con cho chồng (Ảnh minh họa: Sohu).

Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu chân thành. Sau một thời gian tìm hiểu, anh quyết định đưa tôi về ra mắt gia đình. Lẽ ra, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất nhưng lại mở đầu cho sóng gió khiến cuộc hôn nhân 28 năm của tôi không bao giờ được thừa nhận.

Khi biết chuyện tôi từng kết hôn hai lần, anh dặn tôi giấu mẹ anh vì sợ bà khó chấp nhận. Song tôi không thể sống bằng cảm giác lừa dối, tôi muốn đứng thẳng với sự thật. Vì vậy, khi mẹ anh hỏi, tôi đã nói hết mọi chuyện.

Mẹ anh nhìn tôi lạnh lùng rồi thẳng thừng bảo: “Nhà này không thể chấp nhận một người đàn bà hai đời chồng, mang tiếng lắm”. Câu nói ấy như một nhát dao sâu, khắc vào tim tôi.

Anh nắm chặt tay tôi, cố gắng thuyết phục mẹ nhưng mọi lời đều vô hiệu. Bà quyết liệt phản đối, không cho tổ chức hôn lễ và từ chối công nhận tôi là con dâu.

Chúng tôi lặng lẽ đi đăng ký kết hôn, dọn ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ. Không váy cưới, không trầu cau, không lời chúc phúc, chỉ có hai bàn tay nắm chặt nhau giữa muôn vàn lời dèm pha.

Những ngày đầu, tôi từng khóc thầm, từng chạnh lòng khi nhìn bạn bè rạng rỡ trong bộ váy cưới, còn mình lặng lẽ bước vào đời vợ chồng trong sự phủ nhận.

Rồi tôi sinh cho anh hai đứa con kháu khỉnh, một trai, một gái. Tưởng rằng có cháu nội, lòng bà sẽ nguôi ngoai. Nhưng bà chỉ nhận cháu, không nhận dâu.

Mỗi lần giỗ Tết, tiệc tùng bên nhà chồng, tôi đều bị coi như người ngoài. Thậm chí có người còn gọi tôi là “khách”, chẳng hề xem như máu mủ. Anh đứng giữa, nhiều lần lặng im đến nghẹn lời. Tôi biết anh khổ tâm nhưng bản thân anh cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua sức ép từ gia đình.

Gần 30 năm trôi qua, mái tóc tôi đã bạc, con cái cũng trưởng thành. Chúng mang họ cha nhưng trong gia phả dòng họ, tên tôi chưa từng được nhắc đến.

Ngày chồng đau ốm, tôi vẫn là người kề cận, thức trắng đêm chăm sóc từng giấc ngủ cho anh. Thế nhưng trong mắt nhà chồng, tôi mãi mãi chỉ là “người đàn bà ngoài rìa”.

Có lúc tôi tự hỏi: Liệu mình đã sai khi chọn gắn bó, hay sai vì hy vọng quá nhiều vào lòng người? Phải chăng sự "môn đăng hộ đối" quan trọng đến mức có thể phủ nhận cả một đời yêu thương, chăm sóc?

Hay chỉ vì tôi là người đàn bà đã lỡ hai lần đò nên không xứng đáng được gọi là hạnh phúc, phải chấp nhận sống cô quạnh đến tận cuối đời?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Nam Việt