Sau khi xem camera, tôi lập tức đuổi vợ sắp cưới ra khỏi nhà

Giang Hà 20/09/2025 08:31

Sau giờ cơm trưa, tôi mở camera ở nhà xem con gái đã ngủ chưa, cũng muốn biết Mai đang làm gì. Nhưng camera vừa mở, hình ảnh căn bếp hiện ra khiến tôi choáng váng.

Tôi năm nay 36 tuổi, là kỹ sư tự động hóa làm việc trong một công ty nước ngoài, thu nhập rất ổn. Hiện tại, tôi sống cùng con gái 5 tuổi sau khi vợ tôi bỏ đi từ 4 năm trước, để lại một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.

Nói về cuộc hôn nhân ấy, có lẽ sai lầm bắt đầu từ tôi. Là tôi đã yêu người không nên yêu, cưới người không nên cưới. Thời điểm ấy, tôi 30 tuổi, vợ tôi mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Cô ấy xinh đẹp, rực rỡ như một đóa hoa hướng dương khiến tôi vừa gặp đã bị thu hút, không cách gì kháng cự được. Tôi theo đuổi cô ấy nhiệt thành, không tiếc cả tiền bạc lẫn công sức.

Cô ấy nói, tôi rất tốt, mọi thứ đều tốt nhưng cô ấy không cảm thấy rung động, chỉ có thể coi tôi như một người anh. Thế nhưng sau một lần uống rượu say, tôi đã tìm đến phòng trọ cô ấy, nói những lời ủy mị.

Không rõ có phải điều đó khiến cô ấy động lòng không? Tối đó, cô ấy cho tôi ngủ lại phòng và cả hai đã vượt quá giới hạn.

Sau khi xem camera, tôi lập tức đuổi vợ sắp cưới ra khỏi nhà - 1

Tôi sẽ không vì hạnh phúc riêng mà để con gái mình phải sống cảnh đày đọa "mẹ kế - con chồng" (Ảnh minh họa: iStock).

Không lâu sau, cô ấy thông báo có bầu. Tôi vui mừng như trúng số, lập tức lên kế hoạch cho đám cưới.

Mang thai, lấy chồng khi vừa tốt nghiệp đại học nên vợ tôi chỉ có cách sau khi cưới thì ở nhà dưỡng thai, chuẩn bị cho việc làm mẹ. Với thu nhập gần 50 triệu đồng/tháng, tôi tự tin mình lo được cho vợ con, động viên vợ cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi, đợi sinh con xong rồi tính.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi chăm chỉ kiếm tiền, vợ chăm lo nhà cửa, con nhỏ. Tôi cứ nghĩ như thế là hạnh phúc nhưng có lẽ, chỉ mình tôi cảm thấy hạnh phúc.

Năm con gái hai tuổi, nhân một đợt mẹ tôi từ quê lên chơi, cô ấy âm thầm bỏ đi khỏi nhà, để lại tờ đơn ly hôn đã sẵn chữ ký và một lá thư.

Lá thư chất chứa nỗi lòng của cô ấy, trong đó có đoạn: “Em đã cố gắng nhưng dù thế nào cũng không cảm thấy yêu anh. Em không muốn cứ sống quẩn quanh, mỗi ngày chỉ từ nhà ra chợ, từ bếp lên phòng ngủ trong tiếng khóc trẻ con. Đã đôi lần nhìn con quấy khóc, em ước gì mình chưa từng sinh ra con.

Em muốn đến những nơi em thích, làm những việc em muốn làm, sống một cuộc đời khác với hiện tại. Xin lỗi anh vì đã không thể yêu anh, không thể làm một người vợ, người mẹ tốt”.

Cho đến lúc ấy, tôi vẫn không thể hiểu. Vợ có thể không yêu tôi nhưng sao có thể nói đi là đi, bỏ con thơ ở lại? Tình yêu trong tôi bỗng biến thành nỗi uất hận. Tôi tự nhủ, một mình tôi cũng sẽ nuôi con được. Cô ấy có thể đi nhưng mãi mãi không có cửa quay về.

4 năm trôi qua, không biết vợ tôi đang trôi dạt phương nào, sống cuộc đời vui vẻ tự do ra sao? Tôi đã không còn nhớ thương, mọi tình yêu của tôi dồn hết cho con gái nhỏ. Cũng may mấy năm qua có mẹ tôi từ quê lên hỗ trợ nên bố con tôi không quá vất vả.

Năm ngoái, bố tôi sức khỏe dần kém đi nên không thể ở một mình. Mẹ muốn mang cháu về chăm nhưng con tôi đã thiếu mẹ, tôi không muốn con lại phải xa bố.

Thấy tôi “gà trống nuôi con”, bác trông trẻ gần nhà giới thiệu cho tôi cháu gái của bác. Cô ấy tên Mai, 29 tuổi, từng ly hôn vì hai vợ chồng không tìm được tiếng nói chung, chưa có con.

Sau khi gặp gỡ vài lần, thấy cô ấy có vẻ yêu trẻ con, nói năng nhẹ nhàng, cư xử nhã nhặn nên tôi cũng có cảm tình. Vả lại tôi nghĩ, chúng tôi đều từng đổ vỡ, “rổ rá cạp lại” cùng hoàn cảnh sẽ dễ thấu hiểu và thông cảm cho nhau.

Vậy nên tôi quyết định “đánh nhanh, thắng nhanh”, kế hoạch hai nhà bàn bạc, cuối năm nay sẽ làm đám cưới.

Sau khi hai nhà nói chuyện người lớn, Mai ngỏ ý muốn chuyển đến nhà tôi ở để tiện chăm sóc hai bố con. Cô ấy muốn có nhiều thời gian gần gũi con gái tôi để sau này khi thành người một nhà sẽ không làm con khó chịu. Tấm lòng của Mai khiến tôi xúc động, không có lý do gì để chối từ.

Từ ngày có Mai về sống chung, ngôi nhà như được thay áo mới. Cô ấy chăm lo cho bố con tôi từng bữa ăn giấc ngủ, thay tôi đưa đón con nhỏ mỗi khi tôi về muộn hay có việc vắng nhà.

Nhưng tôi nhận thấy, từ ngày có Mai sống cùng, con gái tôi ít nói hẳn, cũng không còn mè nheo bố như trước kia. Tôi cứ nghĩ rằng, con cần thời gian để tập làm quen với mẹ mới.

Chủ nhật vừa rồi, vì công việc quá nhiều, tôi phải làm thêm. Buổi trưa, sau khi ăn cơm, tôi nhớ trước đây khi mẹ tôi sống cùng, vì nhà chỉ có người già, trẻ nhỏ, tôi không yên tâm nên lắp camera khắp nhà. Từ ngày có Mai, tôi cũng không thường xuyên xem camera nữa.

Nghĩ vậy, tôi liền vào camera xem ở nhà, con gái đã ngủ trưa chưa hay đang làm gì? Hình ảnh căn phòng bếp hiện ra khiến tôi choáng váng: Con gái tôi đang vừa quỳ ở góc nhà bếp, vừa bê bát cơm ăn khóc lóc. Tôi hoảng loạn, không hiểu mình đang xem cái gì?

Tôi bấm số gọi cho Mai, cô ấy không bắt máy, gọi qua camera cũng không thấy ai trả lời. Vội vàng gặp cấp trên xin nghỉ buổi chiều, tôi phi như bay quãng đường 19km để trở về nhà.

Con gái đón tôi với hai bờ mi sưng húp, một bên má có vết đỏ mờ. Mai bất ngờ vì tôi về giữa trưa. Cô ấy vừa cười, vừa giải thích: “Con gái anh lười ăn quá. Em chỉ giục ăn nhanh còn ngủ trưa mà con khóc quá”.

Tôi không nói gì, ôm con gái vào phòng rồi đóng cửa lại và dỗ con: “Kể cho bố nghe, tại sao con phải vừa quỳ, vừa ăn cơm? Nếu con không thích cô Mai, bố không cho cô ấy ở đây nữa”.

Nghe tới đó, con gái òa khóc nức nở kể: "Lúc nãy ngồi ăn cơm, con lỡ tay làm đổ bát cơm ra sàn nhà. Cô Mai đánh con, sau đó hốt hết cơm vào bát, bắt con vừa quỳ, vừa ăn hết bát cơm mới được đứng dậy.

Cô nói phạt con vì tội làm bẩn sàn nhà. Cô ấy còn nói, mẹ không thương con nên mới bỏ con đi. Bố cũng không thương con, sẽ không bênh con đâu".

Lời con tôi vừa dứt thì Mai đẩy cửa vào. Cô ấy thanh minh con bé không chịu ăn, cố tình chống đối. Trẻ con phải dạy, nếu không, lớn sẽ không dạy nổi. Cô ấy chỉ mắng vài câu, không có chuyện bắt quỳ.

Tôi cố nén giận: “Con gái tôi, tôi sẽ tự dạy, không phiền cô hao tâm tổn sức nữa. Có lẽ, nhà này không phù hợp với cô, mời cô dọn ra khỏi đây”.

Tối đó, tôi ôm con gái nhỏ trong vòng tay, nhận ra bao lâu nay vì vui duyên mới mà để con lẻ loi trong căn phòng ngủ một mình. Chắc hẳn, con đã tủi thân và cô đơn lắm.

Tôi đã không thể chọn mẹ ruột cho con nhưng tôi sẽ cẩn thận hơn để chọn cho con một người mẹ kế tử tế. Nếu không ai đủ nhân hậu để yêu thương, đón nhận con, có lẽ chuyện tái hôn cũng không cần thiết nữa.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà