Lấy chồng để tìm người “đổ vỏ”, tôi không ngờ anh ấy tình nguyện bị lừa

Giang Hà 28/09/2025 05:45

Khi thú nhận, tôi chờ đợi ở anh sự phẫn nộ, những lời cay đắng. Nhưng không, anh nhấp nhẹ một ngụm cà phê, từ từ châm một điếu thuốc, sau đó nói nhẹ bẫng…

Tôi là tác giả bài viết “”.

Sau khi bài viết được đăng tải, tôi nhận về nhiều chia sẻ, góp ý từ mọi người. Nhiều bạn nói rằng, chắc chắn chồng tôi đã biết chuyện anh chỉ là người “đổ vỏ” từ lâu. Bởi một đứa bé sinh thiếu tháng thì không thể cứng cáp như một đứa trẻ sinh đủ tháng, đủ ngày được.

Chẳng qua, chồng tôi vì yêu tôi mà không nói ra. Đa số độc giả khuyên tôi nên thú nhận mọi chuyện với chồng.

Nói thật, tôi vô cùng sợ hãi khi nghe những lời phân tích ấy. Vợ chồng chung sống 5 năm, tôi chưa từng thấy chồng đặt dấu hỏi nào về con, mặc dù thằng bé không có nét gì giống anh. Anh cũng chưa hề có lời nào bóng gió.

Anh yêu tôi, yêu con, toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình. Anh tốt đến mức khiến tôi nhiều lần tự cảm thấy hổ thẹn. Với biểu hiện như vậy, một là anh không hề nghi ngờ gì, hai là anh biết quá rõ để tránh đụng chạm một cách triệt để.

Lấy chồng để tìm người “đổ vỏ”, tôi không ngờ anh ấy tình nguyện bị lừa - 1

Đời tôi quá may mắn khi có một người chồng bao dung, rộng lượng (Ảnh minh họa: TD).

Tôi suy đi nghĩ lại, cân đo đong đếm những tình huống có thể xảy ra. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ nói thật với chồng. Tôi không thể tuần nào cũng lén lút dắt con đi gặp bố đẻ của nó. Không thể sống hết phần đời còn lại trong sợ hãi như ôm quả bom nổ chậm trong tay.

Một là chủ động phá bom, hai là để bom tự nổ lúc nào không biết. Tôi nghĩ, mình phải chọn cách đầu tiên.

Vài hôm trước, sau khi đón con ở trường về, tôi chở con sang gửi nhà ông bà ngoại. Lâu lắm rồi, vợ chồng tôi không cùng nhau đi xem một bộ phim hay thong thả ăn một bữa tối bên ngoài.

Chồng tôi lúc đầu còn ngạc nhiên, hỏi sao không cho con trai đi cùng? Tôi bảo muốn được đi chơi riêng cùng anh, mang theo “cái đuôi” thì chỉ chạy quanh nó.

Chúng tôi đã có một buổi ăn tối cùng nhau rất vui vẻ, hay ít nhất là tôi cố tình tỏ ra vui vẻ. Sau khi yên vị bên một quán cà phê nhỏ nằm ven hồ, nhìn ánh điện hắt xuống lung linh ánh nước, chồng tôi nói: “Hôm nay em lạ lắm, có chuyện gì muốn nói với anh à?”.

Tôi giật mình, siết chặt cốc nước trong tay, giọng run run: “Có một chuyện em phải nói với anh. Xin anh hãy bình tĩnh nghe, sau rồi anh định đoạt thế nào, em cũng chấp nhận”.

Chồng tôi gật đầu, ngồi nghe tôi kể từ đầu đến cuối. Tôi vừa kể, vừa nhìn sắc mặt anh. Anh bình tĩnh giống như đang nghe tôi kể chuyện của ai đó chứ không phải chuyện của mình.

Khi tôi dừng lại, một sự im lặng bao trùm đến ngạt thở. Tôi chờ đợi ở anh sự phẫn nộ, những lời cay đắng. Anh hoàn toàn có quyền làm điều đó và tôi xứng đáng phải nhận những thứ đó.

Nhưng không, anh nhấp nhẹ một ngụm cà phê, từ từ châm một điếu thuốc, sau đó nói nhẹ bẫng: “Chuyện này anh biết lâu rồi”. Tôi nghĩ mình nghe nhầm. Anh biết rồi? Biết từ bao giờ? Làm sao anh biết? Nhưng tôi không hỏi, lặng người trân trân nhìn anh.

“Anh biết ngay từ hôm em thông báo có thai”, anh trả lời, như nhìn thấu câu hỏi của tôi.

Anh nói, hôm tôi mạnh dạn đề nghị cưới ngay, anh đã thấy ngỡ ngàng. Lúc đầu, anh nghĩ tôi thất tình nên nông nổi. Nhưng kể cả là vậy, anh nghĩ tình yêu anh dành cho tôi bao năm đủ lớn để xoa dịu nỗi buồn trong tôi, nhen nhóm lại tình yêu mới trong tôi. Điều này, đúng là anh đã làm được.

Cưới nhau một tháng, tôi thông báo có thai. Khi báo tin đó, tôi không vui như lẽ bình thường. Anh thấy tôi có chút bất an, sợ hãi. Sau đó, mỗi lần khám thai, bác sĩ đều nói các chỉ số của con tôi lớn hơn trẻ bình thường. Bác sĩ luôn nói, chắc là tôi nhớ nhầm chu kỳ, có thai lúc nào không biết. Dĩ nhiên tôi chối, anh không nói gì.

7 tháng sau cưới, tôi chuyển dạ. Một đứa bé sinh non 7 tháng thì không thể cứng cáp như thế. Trước cưới, chúng tôi chưa từng "thân mật", cái thai chắc hẳn không phải của anh ấy.

“Tất nhiên, anh cũng chỉ là suy đoán, không muốn khẳng định. Anh nghĩ, tình huống tệ nhất là không phải con ruột của anh. Nhưng anh yêu em, em cũng đã chọn anh làm bố của con mình. Anh không muốn mất em, chỉ có cách đón nhận những gì thuộc về em.

Anh cũng buồn, cũng suy nghĩ vì em đã cố ý lừa gạt anh. Nhưng rồi lại cho rằng, anh có quyền lựa chọn, anh đã chọn đón nhận. Anh tình nguyện để cho em lừa dối anh".

Tôi chẳng còn biết nói gì, chỉ biết khóc. Sự thật bất ngờ ngoài tưởng tượng của tôi. Tôi vẫn biết chồng tôi tốt nhưng lại không nghĩ tốt đến mức này. Tại sao tấm lòng một con người lại có thể rộng rãi đến nhường ấy? Rộng đến mức có thể một mình ôm hết thiệt thòi để cho tôi thấy mình đủ đầy, trọn vẹn.

Tôi cảm ơn mọi người đã cho tôi lời khuyên. Mỗi lời khuyên là một động lực giúp tôi mạnh dạn thú nhận quá khứ. Tôi quá may mắn khi có được một người chồng bao dung, độ lượng hiếm có.

Không biết kiếp trước tôi đã làm chuyện tốt gì mà kiếp này lại được cuộc đời ưu ái như vậy? Và bản thân tôi tự biết sau này phải sống sao cho xứng đáng với tình yêu to lớn ấy.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà