Tận tay xử lý "gian phu dâm phụ", tôi đau đớn khi biết mình mắc bẫy
Nhớ lại ánh mắt cô ta khi gọi tôi lên đưa chồng về, tự nhiên tôi thấy ớn lạnh. Tôi cứ tưởng mình là "chính thất" cao tay, hoá ra...
Vợ chồng tôi lấy nhau 26 năm, cũng sắp lên, ông lên bà đến nơi. Hai vợ chồng làm kinh doanh chung, có của ăn, của để. Nhược điểm của chồng tôi là hiền lành, thiếu quyết đoán nên mọi việc lớn chủ đạo đều do tôi quyết.
Bù lại, chồng tôi khéo ăn nói, được lòng người nên đi đâu, tôi cũng thích anh đi cùng. Anh vừa là chồng, vừa là phụ tá riêng đắc lực. Cách đây 3 tháng, tôi nhận được tin nhắn qua Facebook của một người tự xưng là bồ của chồng tôi.
Cô ta rất mạnh dạn, không ngần ngại thừa nhận đã ăn nằm với chồng tôi được nửa năm nay. Cô ta giễu cợt tôi làm vợ mà thiếu tinh ý. Chồng đem lòng thương người khác cũng không biết, tốt nhất nhường chồng lại để cô ta chăm sóc cho đàng hoàng, tử tế.
Chuyện này đương nhiên là tôi sốc. Nhưng cũng không loại trừ khả năng có người chơi xấu, muốn vợ chồng tôi lục đục chia tay. Cho nên thay vì ghen tuông, tôi chỉ lập tức gọi chồng đang ở đâu về ngay nói chuyện.
Công việc của chồng tôi đôi khi phải đi xem hàng hóa nhập về, gặp gỡ người này, người khác. Việc anh phải ra ngoài thường xuyên là có. Nhưng anh ấy bản chất hiền lành, tôi không tin chồng tôi "to gan" đến thế.

Tôi sốc nặng khi biết chồng mình ngoại tình (Ảnh minh hoạ: TD).
Khi đối mặt với tôi, chồng lạnh te khẳng định, không có chuyện đó, tuổi này rồi dại gì bỏ vợ, bỏ con. Tất nhiên là tôi tin chồng. Nhưng cứ cách ngày, tôi lại bị cô ta nhắn tin. Gọi là "cô ta" cũng chỉ là tôi suy đoán, chứ vào Facebook đó tìm kiếm thì hoàn toàn trắng trơn, không có thông tin.
Cô ta bảo: "Chồng chị rất thương em. Giờ chồng chị muốn em có thai thì không còn đơn giản đâu chị, là anh ấy muốn bỏ chị để cưới em đó".
Tôi chẳng thèm trả lời một tin nhắn nào nhưng cứ cô ta vẫn tiếp tục: "Chồng chị chán ngấy chị rồi, chị không nhận ra sao? Cùng là phụ nữ, sao thiếu tự trọng vậy? Anh ấy nói ở với chị chỉ vì hai con thôi, tâm trí anh ấy không lúc nào rời được em nữa".
"Anh ấy vừa nhắn tin cho em bảo nằm bên chị mà chỉ mơ về em thôi đấy. Nhưng chị đừng ghen tuông, khổ thân anh ấy nhé"...
Tôi càng im, cô ta càng như nổi điên. Cuối cùng, cô ta thành công khiêu khích được tôi bằng cách chụp màn hình những tin nhắn tình tứ của họ.
Đến nước này, chồng tôi vẫn chối. Anh nói đây là giả mạo, anh không có điện thoại số này. Màn hình tôi nhận được quả thật là gửi bằng tin nhắn bình thường, chứ không phải tài khoản Zalo, Facebook của chồng tôi.
Chồng thề thốt, còn tôi tiếp tục bỏ qua. Tuy nhiên, trong đầu tôi lúc này đã vạch ra vài phương án. Chưa rõ thế nào nhưng cục tức này, tôi nuốt không trôi. Một ngày, cô ta lại khoe: "Chồng chị mở cho em một spa trên phố. Khai trương, em mời chị lên dùng thử dịch vụ bên em".
Tôi trả lời: "Địa chỉ khai trương ở đâu, chị gửi hoa tặng". Không ngờ, cô ta dám cho tôi địa chỉ thật. Tôi trực tiếp đi tìm hiểu, có tên spa đó ở phố đó. Hôm sau, cô ta lại nhắn: "Em vừa ngủ với chồng chị vui lắm".
Tôi đưa tin nhắn cho chồng xem. Mặt anh ta tái đi nhưng vẫn cãi, còn thách thức tôi gọi cho anh Sơn, chị Bình xem có phải hôm đó, anh ngồi với họ không? Chồng tôi đương nhiên rất biết tính tôi. Tôi không bao giờ chủ động gọi điện đi hỏi mấy chuyện linh tinh, mất mặt.
Tôi quan điểm, việc gia đình không mang ra ngoài rêu rao. Có mỗi ông chồng còn không quản được, mất mặt chứ có gì hay ho? Tất nhiên, tôi không chấp nhận bị phản bội nhưng ghen tuông ầm ĩ chắc chắn không phải lựa chọn của tôi.
Quả bom cuối cùng phát nổ là khi cô ta gọi điện thông báo: "Chồng chị vừa tới chỗ em, chị có muốn trực tiếp nhìn thấy anh ấy ở bên em không?". Tôi lập tức lái xe hơi tới nơi. Quả thật, chồng tôi đang ngồi ở đó.
Đến nước này thì còn gì mà chối, chồng cun cút theo tôi ra về. Kết thúc câu chuyện này là tin nhắn cuối cùng đến từ Facebook cô gái kia: "Em nể chị thật đấy. Từ hôm nay, em trả anh về cho chị. Chị thương tình, đừng bỏ anh ấy nhé".
Tôi không trả lời vì với tôi, cô ta đáng khinh và quá quắt, thuộc vào hệ tôi không muốn giao du. Ngoại tình suy cho cùng là lỗi của chồng tôi. Tôi trừng phạt chồng bằng cách coi anh ta như kẻ làm thuê, còn "được việc" thì tôi còn "sử dụng".
Tôi tịch thu điện thoại iPhone đắt tiền, không cho tự chạy xe nữa. Tôi biến chồng thành lái xe đưa tôi cùng đi tiếp khách, lấy hàng. Tóm lại, sai đi đâu thì đi đó, mỗi tháng trả lương như nhân viên. Ngoài những lúc có việc, còn lại, tôi coi chồng như không khí.
Tôi cứ ngỡ mình làm vậy là hả hê, đáng đời lão chồng tệ. Nhưng khi mọi thứ có vẻ trở lại bình thường, thật lạ tôi lại có cảm giác sai sai.
Tôi tâm sự với bạn thân, bạn bảo: "Chuyện này, người duy nhất hưởng lợi là đứa bồ. Nghĩ đi, trong khi khi hai vợ chồng mải dằn vặt, trừng phạt nhau thì cô ta sung sướng được tặng hẳn một cái spa không tốn xu nào".
Tôi tưởng mình cao tay, thực ra đang giúp cô ta phủi sạch một ông già đã hết khả năng lợi dụng. Nhớ lại ánh mắt cô ta khi gọi tôi lên đưa chồng về, tự nhiên tôi thấy ớn lạnh. Tôi bị cắm sừng, lại tự mình lái xe lên "dẹp loạn" trong êm thấm.
Tỏ vẻ cao thượng không thèm ghen, thực ra tôi đang làm trò như một con ngốc. Chồng tôi tự nguyện nộp tiền cho cô ta kinh doanh. Có tiền, tự kinh doanh được, cô ta cần gì ông chồng già của tôi nữa?
Cô ta khích để cho tôi nổi đóa lên, tự tay dắt chồng về. Còn cô ta tự do đi kiếm tiền từ người khác. Lời phân tích sát thương của cô bạn khiến tôi cay đắng. Bảo sao, cô ta còn nhắn tin cảm ơn tôi.
Nỗi ấm ức này khiến tôi ăn ngủ không ngon. Thật ngược đời, cứ tưởng bản thân là "chính thất" cao tay nhưng có vẻ người thiệt thòi là tôi thì phải.
Giờ chẳng nhẽ tôi phải hất cẳng lão chồng đi? Tôi mong được mọi người tư vấn.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.