Giấu quá khứ làm "gái bán hoa", tôi run sợ khi biết anh của bạn trai là ai
Ngày hai nhà bàn chuyện cưới xin, tôi vô cùng hồi hộp. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng qua đi, thay vào đó là sự hoảng hốt, run sợ, tim đập thình thịch vì tôi đã gặp...
Tôi sinh ra trong gia đình ở vùng quê nghèo khó. Bố mẹ tôi làm lụng quần quật, vất vả cả ngày vẫn không đủ ăn, không thể nuôi 4 chị em tôi ăn học đàng hoàng.
Là chị cả trong nhà, tôi biết mình cần phải làm gì. Tôi thương bố mẹ tôi lúc nào cũng nai lưng làm việc, không than vãn một lời. Tôi thương các em tôi chưa hiểu sự đời, lúc nào cũng thiếu cái ăn, cái mặc. Do đó, trách nhiệm của tôi là sau khi học hết cấp 3, dù học giỏi, tôi vẫn quyết định lên thành phố lập nghiệp.
Đương nhiên, cuộc sống nơi thành phố phồn hoa chưa bao giờ là dễ dàng. Tôi làm đủ mọi việc có thể, từ rửa bát, bưng bê đồ ăn đến người giúp việc, vẫn chẳng để ra được mấy đồng gửi về quê đỡ đần bố mẹ.
Dòng đời xô đẩy, tôi cuối cùng cũng sa chân vào con đường làm "gái bán hoa". Tôi biết nghề này chẳng đúng đắn gì, thậm chí còn nhục nhã, ê chề. Nhưng biết sao được, tất cả là do tôi lựa chọn. Tôi thế nào cũng được nhưng các em của tôi phải được ăn học đàng hoàng, tử tế.
Suốt 8 năm làm nghề, tôi luôn tự nhủ với bản thân phải biết điểm dừng. Sau khi tiết kiệm được một khoản kha khá, tôi sẽ rời xa chốn thị phi đó để làm lại cuộc đời và tuyệt nhiên không để cho những người thân của mình biết được chuyện này.

Tôi cứ nghĩ sẽ giấu được quá khứ của mình mãi mãi (Ảnh minh hoạ: Sina).
Trước khi "giải nghệ" ở tuổi 26, tôi suốt 3 năm cố gắng đi học thêm các lớp và có cho mình một tấm bằng kế toán. Sau đó, tôi xin vào làm ở một công ty tư nhân.
Lương hàng tháng của tôi chỉ 8 triệu đồng thôi nhưng tôi hạnh phúc, thoải mái lắm. Tôi cảm thấy như mình được sống lại, được làm những điều mình muốn bấy lâu nay.
Tại đây, tôi quen Minh. Minh là đồng nghiệp của tôi, kém tôi hai tuổi. Gia đình anh cũng ở quê không khá giả gì, lương của anh thì hơn tôi vài triệu đồng.
Ngay từ lúc tôi vừa "chân ướt chân ráo" vào công ty, Minh đã không ngần ngại thể hiện sự cảm mến và liên tục tán tỉnh tôi. Ban đầu, tôi còn khá e ngại, mặc cảm về quá khứ của mình. Nhưng sau một năm, cuối cùng tôi cũng "đổ gục" trước tấm chân tình của Minh.
Ở tuổi 30, sau khi bị gia đình quá giục giã, tôi quyết định tiến tới với Minh. Chúng tôi vui vẻ cùng nhau chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới.
Dù váy cưới, hoa cưới, phòng cưới... chỉ đơn giản, không đắt đỏ, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi như đang mơ. Trước đây, chưa bao giờ tôi dám nghĩ có ngày, mình sẽ được tiến vào lễ đường với người mà mình yêu.
Chúng tôi sắp xếp cho đông đủ thành viên của hai bên gia đình gặp mặt ở thành phố. Nhà tôi có bố mẹ và 3 em, còn nhà Minh có bố mẹ anh và một người anh họ thân thiết.
Ngày hai nhà bàn chuyện cưới xin, tôi vô cùng hồi hộp. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng qua đi, thay vào đó là sự hoảng hốt, run sợ, tim đập thình thịch vì tôi đã gặp... Biết nói thế nào đây, tôi đã gặp "khách quen" của mình tại buổi trò chuyện thân mật này.
Anh họ của Minh từng "bóc bánh trả tiền" ở chỗ tôi. Vì thấy ưng ý tôi nên anh ấy có qua lại thêm nhiều lần nữa. Sau này, tôi bỏ nghề, xoá sạch dấu vết và mọi phương thức liên lạc nên tôi cũng không biết anh ấy còn tìm đến tôi nữa không.
Tôi tưởng mấy năm qua, quá khứ đen tối của tôi đã được chôn vùi. Không ai biết tôi từng làm gì, như thế nào trong những năm đầu lên thành phố. Nhưng không, đúng là "muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm".
Giây phút tôi và anh họ của Minh chạm mặt nhau, cả hai đều bối rối, khựng lại rất lâu mới cất được tiếng chào hỏi lịch sự. May sao, không ai bảo ai, chúng tôi đều tỏ ra không quen biết nhau. Tôi quá sợ hãi về quá khứ của mình, còn anh ấy chắc cũng không muốn ai biết chuyện thường xuyên đi "kiếm gái giải khuây".
Suốt buổi hôm đó, tôi không thể tập trung nói chuyện hay nghe được hai bên gia đình bàn bạc gì. Mồ hôi của tôi cứ túa ra như tắm. Tôi bồn chồn, hoang mang đến mức xin đi nhà vệ sinh liên tục.
Và anh họ Minh đã đứng chờ tôi ở ngay ngoài cửa. Không chần chừ, anh ấy kéo tôi ra một góc và đi thẳng vào vấn đề: "Hai đứa chia tay đi. Không cần biết em dùng cách gì nhưng chia tay đi. Đừng để anh phải nói ra sự thật. Nhà cô chú anh chỉ có mỗi Minh thôi".
Từ hôm đó đến nay đã hơn một tuần, chưa đêm nào tôi ngủ yên giấc. Tôi tránh gặp Minh, trì hoãn mọi việc liên quan đến đám cưới.
Tôi không biết phải làm sao, chỉ biết khóc nấc lên. Bố mẹ tôi, các em tôi, Minh và gia đình Minh, không một ai biết tôi từng làm "gái bán hoa". Tôi sợ hãi tột độ nếu như sự thật này bị phơi bày.
Nhưng tôi cũng rất yêu Minh, chỉ có Minh mới khiến tôi mở lòng, tin vào một tương lai tươi sáng. Sao mọi thứ giờ lại tan tành hết thế này? Sao cuộc đời lại trớ trêu với tôi đến thế? Đúng vào lúc tôi dám "quay đầu", đúng vào lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất thì...
Tôi nên làm sao đây? Tôi xứng đáng bị như này phải không? Người có quá khứ đen tối như tôi không thể làm lại cuộc đời, không thể có một gia đình nhỏ ấm áp của riêng mình được đúng không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.