Khi cha tôi mất, bạn trai lo hết chi phí, tôi lại muốn từ bỏ anh để về chăm mẹ

02/10/2025 10:03

Anh nói rằng khi chứng kiến hoàn cảnh anh hai, chị dâu nhà tôi, anh đã tính luôn cả cuộc sống cho mẹ tôi sau này.

Tôi 31 tuổi, là nhân viên kinh doanh tại công ty du lịch. Anh 38 tuổi, có công ty riêng. Chúng tôi quen nhau tình cờ qua một người bạn của anh, cũng là khách hàng mua tour bên công ty tôi. Hôm đó, trong lúc tôi đang tư vấn, anh đến đón bạn và chúng tôi chào hỏi xã giao. Vài tuần sau, bạn anh xin phép tôi cho anh số điện thoại để làm quen nhưng tôi từ chối vì hôm đó không nhìn rõ mặt anh. Sau này, anh tìm đến công ty tôi nhờ tư vấn tour du lịch cho nhân viên công ty anh. Nhờ vậy chúng tôi trò chuyện, anh chủ động theo đuổi và từ đó quen nhau.

Tính đến nay đã gần một năm, mọi chuyện khá suôn sẻ. Anh trưởng thành, chín chắn nên tôi cảm nhận rất rõ sự yêu thương, an toàn khi ở bên anh. Sau hơn hai tháng, anh ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà chơi. Ban đầu tôi từ chối vì còn ngại gặp gia đình, nhưng nhiều lần anh khéo léo rủ rê nên cuối cùng tôi đồng ý. Gia đình anh sống ở khu dân cư khá giả, ba mẹ đều là bác sĩ về hưu, rất hiền lành và gần gũi. Điều này khiến tôi vừa mừng vừa lo, bởi gia cảnh tôi khá đơn sơ. Ba mẹ tôi làm vườn, kinh tế không dư dả. Anh trai tôi nhu nhược, sống phụ thuộc bên nhà vợ. Vì mặc cảm, tôi đã nhiều lần tìm lý do tránh dẫn anh về quê.

Bạn trai và gia đình anh quá tốt khiến tôi thấy mặc cảm. Bạn trai nói sẽ gánh cả tương lai của mẹ tôi.

Ý định xây nhà cho ba mẹ xong mới ra mắt nhưng bất ngờ ba tôi mất do tai nạn. Hôm đó tôi đang ở công ty thì nhận tin dữ, vội vàng về quê trong đau đớn, hoảng loạn. Anh gọi nhiều lần và sáng hôm sau xuống chia buồn. Gặp anh, tôi chỉ nói: "Ba mất rồi anh ơi". Anh ôm tôi an ủi. Nhà tôi không nhận phúng điếu vì tôi không muốn mẹ sau này phải đi trả lễ. Tôi sẽ lo mọi thứ. Anh ở đến chiều và tôi bảo anh đi về vì nhà cửa không đủ tiện nghi, hơn nữa đám buồn thế này tôi cũng không muốn anh không thoải mái. Anh do dự rồi đi về. Trước khi đi, anh đưa tôi phong bì tiền, bảo tôi lo trước cho đám, cần gì cứ nói với anh nhưng tôi nhất quyết không nhận.

Trưa ngày hôm sau, anh và ba mẹ xuống nhưng đi hai xe riêng, tài xế chở riêng hai bác. Tôi rất bất ngờ vì anh không báo với tôi trước, và tôi nghĩ chúng tôi chỉ mới quen nhau, chưa là vợ chồng nên chuyện này không liên quan đến người lớn. Cả hai bác đều xuống viếng, mang vòng hoa, trái cây, nhang đèn rất trịnh trọng. Mẹ tôi ra đón tiếp, hai bác có nói chuyện và an ủi. Vì nhà cửa đơn sơ quá nên trong lòng tôi có chút ái ngại. Trước khi ra về, bác gái có nói nhỏ với tôi và đưa phong bì 20 triệu đồng, bảo tôi cứ giữ, đừng nghĩ gì cả, khi nào đám xong lên lại thành phố thì gọi cho bác. Tôi thấy bác rất thành ý nên không dám từ chối, chỉ nhận và cảm ơn.

Anh ở lại và không về, nói sẽ đưa ba tôi cùng nên chiều đó anh ở lại. Tối anh ngủ khách sạn gần đó. Sáng hôm sau anh vào nhà chào gia đình tôi để về lại thành phố. Trong lúc ấy, người bên dịch vụ mai táng đến thanh toán tiền. Cả nhà tôi đang đứng đó, có cả anh hai, chị dâu và mẹ. Chi phí còn thiếu hơn 10 triệu. Tôi mới nói chị dâu cho em mượn tiền trả, rồi em chuyển khoản lại. Tôi biết chị dâu có nhưng chị bảo không. Tôi nói: "Nếu ở đây không có sẵn, chị về nhà lấy (nhà chị gần đó) để họ đứng chờ". Anh tôi nói với chị: "Cho em nó mượn đi, đám ba chớ đám ai". Vậy mà chị ấy khăng khăng không cho.

Tôi giận quá nên lớn tiếng với chị. Lúc đó anh đi vào, nghe thấy nên xin phép gia đình để anh thanh toán và làm việc với tôi sau. Gia đình đang căng thẳng nên chúng tôi đi theo dịch vụ mai táng. Anh chuyển tiền hết cho họ, họ trả lại tôi số tiền tôi gửi trước. Anh nhất quyết không lấy lại số tiền và chỉ nói tính sau. Dù biết ơn anh nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh. Chúng tôi vẫn quen nhau, mọi thứ bình thường nhưng trong lòng tôi lo lắng. Ngày trước ba mẹ tôi còn ở cùng, có ông có bà nên tôi không lo. Giờ nhà buồn tanh chỉ có mẹ, nhìn mẹ tôi rất thương. Anh hai, tôi xem như không mong gì. Nhiều lần tôi nghĩ hay về quê sống với mẹ để mẹ đỡ buồn, nhưng còn anh, tôi rất yêu anh, nếu chia tay chắc chắn tôi rất buồn.

Tôi ở trọ chung với một đứa bạn. Khi mới quen nhau, anh cứ nói tôi dọn qua nhà anh sống, anh có vài căn hộ cho thuê, nếu tôi đến, anh sẽ sắp xếp nhưng tôi không đồng ý. Quen nhau, anh không toan tính hay e dè điều gì, tôi thấy chỉ có mình nhiều lần từ chối anh, cảm giác như mình nợ anh nhiều lắm. Những lần gần đây khi đi chơi, anh hỏi tôi có chuyện gì khó nghĩ cứ nói ra, đừng để trong lòng. Không hiểu sao, khi tôi nói ngang chừng thì thấy anh giận ra mặt. Anh nói: "Em muốn cái gì cũng được nhưng đừng chia tay. Em cứ đưa mẹ lên đây sống, nhà cửa có sẵn hết. Tại sao em phải lo?". Tôi thấy sắc mặt anh thay đổi nên không nói nữa.

Mấy hôm nay tôi liên hệ bên thầu xây dựng để làm lại nhà cho mẹ. Anh biết nên nói: "Em xây nhà cho mẹ cũng được nhưng sau này em có về quê không?". Nghe anh hỏi, tôi lặng người vì thật sự không biết trả lời thế nào. Tôi rất rối. Anh giận tôi mấy ngày, tôi nhắn tin thì chỉ trả lời, không chủ động liên lạc. Tôi gọi điện nói chuyện, anh nói: "Anh định không nói điều này nhưng nghĩ có lẽ nên nói. Tại sao anh cố gắng giải quyết vấn đề, còn em lại muốn từ bỏ, muốn chia tay? Dù em chưa nói ra nhưng anh biết em muốn chia tay, điều đó làm anh buồn". Anh nói thêm rằng khi chứng kiến hoàn cảnh anh hai, chị dâu nhà tôi, anh đã tính luôn cả cuộc sống cho mẹ tôi sau này, nhưng chính ý nghĩ từ bỏ của tôi làm anh giận.

Hiện tại, chúng tôi không nói chuyện ba ngày. Tôi rất rối bời: vừa thương mẹ, vừa yêu anh nhưng chưa biết cân bằng thế nào. Tôi mong nhận được lời khuyên.

Hoàng Linh