Một lần “vụng trộm” với em hàng xóm, tôi bàng hoàng khi xem Facebook cô ấy

Giang Hà 04/10/2025 05:40

Trước khi cùng cô ấy “vượt rào”, tôi vẫn tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Nhưng “mỡ treo miệng mèo”, tôi không đủ bản lĩnh từ chối. Thật không ngờ...

Tôi năm nay 32 tuổi, có vợ và một con gái 3 tuổi. Vợ tôi hiện mang bầu bé thứ hai. Vợ tôi xinh đẹp, dễ gần nhưng rất hay dỗi. Chỉ cần một chút chuyện không vừa ý là cô ấy làm “mặt lạnh” đến khi tôi chịu xuống nước dỗ dành mới thôi.

Cũng bởi vợ tôi là con một, từ nhỏ được nuông chiều, muốn gì có nấy. Hồi yêu tôi, bố mẹ cô ấy không đồng ý. Dù gì, cô ấy cũng là gái thành phố, con nhà khá giả, là "bảo vật" của bố mẹ cô ấy. Còn tôi xuất thân trai quê, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống, đất đai, nhà cửa đều chưa dám nghĩ tới.

Nhưng cô ấy vẫn một mực tuyên bố, nếu không lấy tôi thì cô ấy sẽ không lấy ai nữa cả. Cô ấy nhịn ăn mấy ngày liền. Nhìn con gái tiều tụy, bố mẹ cô ấy đành phải chịu thua.

Hôm cưới, bố vợ ôm lấy vai tôi nói: “Con gái bố, bố biết, tính nó rất khó chiều. Sau này, có lẽ con phải nhún nhường nó một chút”. Tôi bảo bố vợ yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy chịu ấm ức vì tôi yêu thật lòng.

Một lần “vụng trộm” với em hàng xóm, tôi bàng hoàng khi xem Facebook cô ấy - 1

Tôi không ngờ, một lần không làm chủ bản thân lại gây hậu quả lớn như vậy (Ảnh minh họa: iStock).

Nhưng khi yêu, giận dỗi một chút thì vui. Lấy nhau, ở với nhau suốt ngày mà giận dỗi thì căng thẳng và ngột ngạt lắm. Nhất là sau khi sinh con, cô ấy càng dễ buồn, dễ tủi.

Lúc nào cô ấy cũng cho rằng, tôi đã bớt yêu, không còn quan tâm cô ấy như trước, trong khi thực tế là tôi bận. Tôi đã làm chồng, làm cha, gánh trên vai áp lực trụ cột một gia đình. Tôi không thể dành cả buổi chỉ để dỗ dành cô ấy như khi còn yêu.

Một lần, ngày giỗ bà nội tôi lại trùng sinh nhật với mẹ vợ. Tôi muốn cả nhà về quê. Vợ tôi cho rằng, đi quãng đường 200km chỉ để về giỗ bà là quá vất vả. Hơn nữa, cháu chắt ở xa, ngày giỗ không về được, chắc cũng không ai nỡ trách.

Cô ấy muốn ở lại sinh nhật mẹ vì truyền thống gia đình cô ấy, sinh nhật người nào trong nhà cũng là một dịp quan trọng. Chúng tôi cãi nhau một trận, sau đó quyết định việc nhà ai, người ấy về.

Hôm ấy về quê, anh em, họ hàng tụ họp, tôi có uống rượu. Giỗ bà nội tổ chức ở nhà bác cả, cũng không xa nhà bố mẹ tôi. Nhưng vì chếnh choáng hơi men, trên đường về, thấy em hàng xóm đi dạo bộ buổi tối, tôi đã đi theo. Hai người nói đủ thứ chuyện.

Em ấy hỏi sao tôi không đưa vợ con về? Nghĩ đến, tôi càng thêm buồn chán. Tôi hỏi em ấy sao giờ này vẫn chưa lấy chồng? Em bảo ở quê, tuổi 30 như em được coi là gái ế. Em còn nói: “Ngày trước, em thích anh lắm mà không dám nói”.

Tôi chẳng biết cô ấy nói đùa hay thật nhưng cũng hùa theo: “Ngày trước em mà nói ra, có khi anh đã không lấy vợ xa rồi”. Em ấy mời tôi vào nhà chơi, tôi cũng vào.

Em ấy bảo, bố mẹ ra thăm các cháu mấy hôm chưa về, nhà chỉ còn mỗi em. Chúng tôi ngồi trò chuyện, chuyện nọ xọ chuyện kia. Cho đến khi em đứng gần tôi, áp ngực vào lưng tôi, tôi hoàn toàn không làm chủ được mình nữa.

Thật ra, trước khi cùng em ấy “vượt rào”, tôi vẫn còn tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Nhưng “mỡ treo miệng mèo”, tôi không đủ bản lĩnh từ chối. Lại nghĩ là em ấy tự nguyện, “ăn vụng” một lần chắc không sao.

Hôm ấy, nửa đêm tôi tỉnh dậy mò về nhà. Sáng hôm sau, tôi bắt chuyến xe sớm nhất trở lại thành phố. Chuyện “tình một đêm” kia, tôi cũng tâm tư, vướng víu vài ngày rồi tất cả theo dòng thời gian mà quên đi.

Sau khi tôi từ quê ra, bố mẹ vợ gọi đến nhà. Mẹ vợ nói chuyện vừa rồi là do vợ tôi không đúng. Cũng tại từ nhỏ, cô ấy được nuông chiều nên không biết lễ nghĩa phép tắc, mong tôi đừng chấp nhặt. Bố mẹ vợ trách tôi về quê đám giỗ bà mà không báo để bố mẹ gửi ít lễ tỏ lòng thành kính.

Bố mẹ vợ đã nói vậy, vợ cũng xin lỗi nên giận hờn trước đó bỏ qua, vợ chồng tôi lại vui vẻ. Sau lần đó, tính tình vợ tôi có chút thay đổi, ít giận hờn hơn. Hiện tại, vợ tôi mang bầu bé thứ hai, vài tháng nữa tới ngày sinh.

Mấy hôm trước, tôi nhận được một lời mời kết bạn trên Facebook. Nhìn tên và ảnh đại diện, tôi nhận ra ngay em gái hàng xóm đã cùng tôi “tình một đêm”. Tôi chưa vội đồng ý mà vào trang cá nhân em ấy xem trước. Tuy nhiên, những điều thấy trong đó lại khiến tôi bàng hoàng.

Bức ảnh mới nhất em đăng là hình một cậu bé với dòng trạng thái: “Mặt trời của mẹ”. Gương mặt thằng bé nhìn qua có nét giống con gái tôi.

Tôi lướt xuống mới biết em mới sinh con được vài tháng. Tính lại khoảng thời gian tôi ở cùng em thì quá trùng hợp.

Sau khi thăm dò bóng gió vài người ở quê, tôi càng hoảng sợ. Em ấy vẫn chưa lấy chồng. Đứa trẻ là con ai, em không hề tiết lộ. Em chỉ giải thích với gia đình và mọi người là không muốn lấy chồng, chỉ “xin” một đứa con về nuôi.

Nhìn đi nhìn lại đứa trẻ, tôi càng thấy không lẫn vào đâu được. Thằng bé khả năng rất cao là con tôi. Nhưng em ấy không hề báo cho tôi biết mình có thai, có con.

Là em không muốn phá vỡ gia đình tôi, không cần tôi phải chịu trách nhiệm? Hay là em thực sự chỉ muốn “xin” một đứa con ngay từ đầu? Vậy việc em gửi lời kết bạn cho tôi là có ý đồ gì? Chẳng phải là để tôi xem được những hình ảnh này hay sao?

Mấy hôm nay, tôi sống trong thấp thỏm, chỉ sợ những suy đoán của mình là sự thật. Mà khả năng suy đoán ấy đúng lại cực kỳ cao. Tôi sợ chẳng may mọi chuyện vỡ lở, gia đình tôi chắc chắn sẽ nát tan. Với tính cách của vợ tôi, không đời nào cô ấy chịu tha thứ.

Nhưng biết mình có một đứa con mà làm ngơ như không có thì thật khó. Lại nghĩ em hàng xóm một mình nuôi con, không màng điều tiếng, chịu bao vất vả cũng không hề có ý làm phiền tôi, tự nhiên tôi thấy thương và áy náy.

Mấy lần, tôi định nhắn hỏi em xem thực hư thế nào nhưng nhắn rồi lại xóa, không dám gửi. Tôi sợ em xác nhận tôi đúng là cha đứa bé. Nếu vậy, tôi biết phải làm sao? Làm cách nào tôi cũng thấy dở, giờ cứ chơi vơi như đứng ở ngã ba đường.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà