Sau khi biết vợ sếp là ai, tôi đột nhiên muốn làm nhân tình của anh ấy
Tôi từng quan niệm, dính vào đàn ông đã có gia đình là chuyện tối kỵ nhất của con gái chưa chồng. Nhưng khi biết rõ danh tính vợ sếp, tôi lại nghĩ khác.
Tôi năm nay 29 tuổi, xinh đẹp, độc thân. Tại sao một cô gái xinh đẹp mà 29 tuổi vẫn còn độc thân? Xin thưa là vì tôi không có niềm tin vào đàn ông nữa.
Mối tình đầu của tôi bắt đầu từ năm nhất đại học. Khi đó, tôi chỉ là cô gái từ quê lên thành phố, ngây thơ, ngờ nghệch. Hồi ở quê, tôi có không ít chàng trai theo đuổi nhưng vì bố mẹ nghiêm khắc nên tôi không dám mơ màng chuyện yêu đương.
Lên đại học, một mình nơi đất khách, không còn ai kèm cặp, tôi như chim sổ lồng. Được một anh trai ở thành phố, học khóa trên lẽo đẽo tán tỉnh, nào bánh, nào hoa, lại thấy anh ấy lịch thiệp, hào hoa, trái tim thiếu nữ của tôi nhanh chóng bị đổ gục.
Thế nhưng, tôi vừa nhận lời tỏ tình hôm trước, hôm sau, anh ấy đã đòi “ăn trái cấm” khiến tôi sợ hãi, hoang mang.

Tôi muốn làm nhân tình của sếp để trả thù vợ anh ta (Ảnh minh họa: Sohu).
“Cô gái khờ dại của anh ơi. Trai gái yêu nhau, đó là chuyện bình thường. Yêu nhau mà không gần gũi mới là chuyện lạ đấy”. Lời anh ngọt ngào như mía nhưng lại khiến tôi “nổi gai ốc” vì sợ.
Tôi bảo: “Xin lỗi anh, em chưa sẵn sàng cho chuyện anh muốn. Nếu anh không vui thì mình chia tay”. Anh nghe xong lập tức cau mày: “Dở hơi, phí bao công sức, tiền bạc”.
Nhìn anh ta bực bội quay lưng, tôi như rơi từ tầng cao xuống vực thẳm. Mối tình đầu thường đẹp, sao mối tình đầu của tôi lại như thế này?
Mối tình thứ hai của tôi là Quân. Anh không đẹp trai, không giàu có, cũng không nói những lời mật ngọt. Xuất thân từ tỉnh lẻ, anh có sự chân chất và ý chí vượt khó.
Khi quen anh, tôi vừa ra trường, làm nhân viên tập sự ở công ty anh. Anh là người được giao nhiệm vụ hướng dẫn, dìu dắt tôi và Thúy - cô bạn học cùng lớp với tôi.
Gặp nhau vài lần, tôi đã phải lòng anh. Anh cũng quan tâm đến tôi, thường xuyên lấy lý do công việc để nhắn tin, gọi điện. Chúng tôi cứ thế, từ từ mà yêu nhau, từ từ mà trở nên đậm sâu, nồng nhiệt.
Quân hứa đợi Tết về, anh sẽ về thưa chuyện với bố mẹ, đưa họ đến nhà hỏi cưới tôi. Nhưng mùa xuân chưa tới, mùa đông lại gần kề.
Một buổi chiều, Thúy tìm gặp tôi khóc nức nở. Cô ấy nói, hôm trước đi chơi, gặp Quân đang uống rượu cùng bạn nên cô ấy lại chào. Không ngờ, Quân kéo cô ấy ngồi cùng.
Vì uống nhiều, Quân không còn đủ tỉnh táo để lái xe. Thúy cũng không biết nhà Quân để đưa về nên quyết định dẫn anh vào một nhà nghỉ. Không ngờ, vừa vào tới phòng, Quân đã mạnh bạo lấy đi “đời con gái” của cô ấy.
Thúy nói, cô ấy biết tôi và Quân yêu nhau. Nhưng rõ ràng, Quân cũng không phải hạng đàn ông tử tế, cũng chỉ là dạng “ăn tạp” thôi. Dù là bạn học, với chuyện này, Thúy nhất quyết muốn Quân phải chịu trách nhiệm với cuộc đời cô ấy.
Tôi nghe mà tim đập, chân run, không muốn tin đó là sự thật. Tôi chạy đi tìm Quân hỏi cho ra nhẽ.
Vừa nhắc tới chuyện đó, anh đã hốt hoảng: “Đúng là hôm ấy, anh thức dậy trong nhà nghỉ, thấy có Thúy nằm bên. Anh không biết Thúy đã nói với em những gì? Nhưng em phải tin anh, một kẻ say tới mức không biết gì thì còn làm gì được?”.
Tôi chỉ cần xác nhận thế thôi, rằng họ đã cùng nhau qua đêm ở nhà nghỉ. Còn chuyện làm gì hay không làm gì, chỉ có họ biết.
Tôi quyết định nghỉ việc, tìm việc ở nơi khác. Tôi cũng chặn mọi cách thức liên lạc với Quân, chấm dứt một cuộc tình trong đớn đau nhưng không hề nuối tiếc.
3 năm sau, tình cờ gặp lại, Quân đã lấy vợ. Vợ anh tất nhiên không phải là Thúy.
Anh nói với tôi: “Chuyện đã qua nhưng anh vẫn muốn nói như vậy. Anh không hề làm chuyện có lỗi với em. Thúy cũng thừa nhận, vì thích anh nên mới liều nghĩ ra trò ấy để chia cách anh và em. Em đã chọn không tin anh, anh cũng chẳng còn cách nào khác”.
Tôi xin lỗi Quân nhưng cũng không trách bản thân. Đứng trước một chuyện như vậy, mấy ai không nghi ngờ? Chuyện của tôi và Quân, dù buồn, dù vui, cũng đã là chuyện quá khứ. Tôi chỉ còn biết chúc anh hạnh phúc với lựa chọn của đời mình.
Vài tháng trước, tôi “nhảy việc” vì cảm thấy môi trường làm việc không còn phù hợp. Người phỏng vấn cũng là người nhận tôi vào làm việc chính là giám đốc công ty. Tuy là công ty tư nhân không lớn, nghe đâu khá ăn nên làm ra, phúc lợi cho nhân viên rất ổn.
Hôm đầu nhận việc, sếp đã gọi tôi vào phòng, muốn tôi làm trợ lý cho anh. Lý do là vì anh hay đi công tác, tôi lại chưa vướng bận gia đình nên dễ sắp xếp. Trợ lý là việc tôi chưa từng làm nhưng tôi cũng không ngại thử. Làm việc lại còn được đi đó đây thì còn gì bằng.
Ngay chuyến công tác đầu tiên, tôi đã nhận ra sếp là người tử tế. Anh ấy ăn nói có chừng mực, không suồng sã, đùa cợt. Lúc nhận làm trợ lý cho sếp, tôi hơi lo lắng về những chuyện tế nhị thông thường. Dính vào đàn ông đã có gia đình là chuyện tối kỵ nhất của con gái chưa chồng. Xem ra, tôi đã lo nghĩ quá nhiều.
Nhưng quan điểm hóa ra cũng dễ dàng thay đổi, nhất là sau khi tôi cầm điện thoại đưa cho sếp khi có cuộc gọi đến. Hình ảnh đại diện trên Zalo gọi đến của anh là một gương mặt rất quen. Khéo léo xác nhận với sếp, thật không ngờ, vợ anh lại chính là Thuý - người từng phá hoại cuộc tình cũ của tôi và Quân.
Tôi chưa từng nghĩ về chuyện trả thù. Nhưng giờ cơ hội đến tay, không tận dụng e rằng, tôi quá có lỗi với bản thân. Tôi sẽ để cho Thúy hiểu cảm giác bị phản bội là như thế nào, bị người khác tước đoạt hạnh phúc, phá vỡ niềm tin ra sao. Với nhan sắc này, chỉ cần khéo léo một chút, tôi không tin sếp lại không đắm đuối.
Nhưng khi biết kế hoạch này, bạn thân của tôi đã ra sức ngăn cản. Cô ấy nói rằng, nghiệp ai nấy gánh. Làm người thứ ba để phá hoại một gia đình là chuyện quá thất đức.
Vậy còn tôi thì sao? Ai sẽ trả lại cho tôi một tình yêu rực rỡ, tươi đẹp? Ai sẽ trả lại chàng trai tôi đã yêu rất nhiều nhưng vẫn phải tự khép lòng?
Thúy có quyền cướp đi hạnh phúc của tôi, còn tôi không có quyền đòi lại công bằng cho chính mình hay sao?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.