Báo tin mang thai, tôi hoảng loạn khi chồng mỉm cười nhẹ tênh nói một câu

PV 10/10/2025 10:30

Ngày tôi báo tin có con, chồng tôi rơi nước mắt nhưng không phải giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, ai cũng bảo tôi là người phụ nữ may mắn. Tôi có công việc ổn định, nhan sắc được nhiều người khen ngợi, lại lấy được người chồng trí thức, điềm đạm.

Anh là giảng viên đại học, mẫu đàn ông mà bao người mơ ước: Nói năng nhỏ nhẹ, sống nề nếp, chưa từng để tôi phải phiền lòng.

Khi chúng tôi cưới, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ. Nhiều người còn nói, trông chúng tôi cứ như cặp đôi hoàn hảo bước ra từ ảnh cưới. Tôi từng tin, cuộc hôn nhân ấy là kết thúc đẹp của tuổi thanh xuân, một hạnh phúc giản dị, vững chắc và êm đềm.

Nhưng đôi khi, những gì tưởng như viên mãn nhất lại che giấu nhiều điều khó tin nhất.

Sau khi cưới, tôi muốn cả hai dành thời gian tận hưởng cuộc sống vợ chồng son. Tôi nghĩ, khi tình cảm vợ chồng đủ sâu, chuyện con cái đến lúc nào cũng được.

Thế nhưng anh lại nằng nặc muốn tôi mang bầu càng sớm càng tốt. Anh bảo “anh muốn có con sớm để bố mẹ vui lòng”, “đợi thêm vài năm anh lại lớn tuổi, khó có con”…

Tôi thấy yêu thương và có phần xúc động vì nghĩ chồng mình sống trách nhiệm, biết nghĩ cho gia đình.

Báo tin mang thai, tôi hoảng loạn khi chồng mỉm cười nhẹ tênh nói một câu - 1

Chồng nằng nặc đòi có con luôn sau ngày cưới, mãi sau này tôi mới biết lý do thật sự phía sau (Ảnh minh họa: TD).

Những ngày đó, anh như biến thành một con người khác: Luôn chủ động gần gũi với vợ, thậm chí đôi lúc có phần quá mức. Tôi hơi mệt nhưng lại tự an ủi rằng, anh khao khát làm cha nên sẵn sàng chịu đựng. Ai ngờ, đó là những ngày hiếm hoi tôi còn được anh quan tâm như thế.

Khi tôi báo tin mang thai, anh sững lại rất lâu. Rồi anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ tênh, pha lẫn sự nhẹ nhõm. Tôi vẫn tưởng anh xúc động đến mức không nói được gì. Nhưng từ hôm đó, anh bắt đầu thay đổi.

Anh ít về nhà hơn, thường lấy lý do bận giảng dạy, dự hội thảo, hướng dẫn sinh viên… Mỗi tối tôi nhắn tin, anh chỉ trả lời ngắn gọn. Không còn những cái ôm ấm áp, không còn những đêm trò chuyện về tương lai. Không còn cả sự gần gũi vợ chồng, điều mà trước kia anh từng “quá đỗi khao khát”.

Tôi cố tự trấn an rằng, anh chỉ lo cho sức khỏe của tôi. Nhưng đến khi cái thai được hơn 8 tháng, chờ ngày sinh, biết giới tính là con trai, thái độ của anh lại càng lạ lùng.

Anh rơi nước mắt nhưng không phải giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi nhìn thấy trong mắt anh là sự giải thoát, như một người vừa hoàn thành việc hệ trọng.

Đêm đó, anh ngồi rất lâu ngoài ban công. Anh nói bằng giọng trầm ấm :“Cảm ơn em. Em đã giúp anh hoàn thành điều anh cần làm nhất trong đời. Nhưng có lẽ, mình nên dừng lại ở đây…”.

Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh nói tiếp, rất bình tĩnh, rằng anh cảm thấy có lỗi khi đã cưới tôi. Anh bảo, anh không thể tiếp tục giả vờ, cuộc hôn nhân này vốn dĩ được dựng lên chỉ để anh làm tròn trách nhiệm với gia đình. Đó là có một đứa con nối dõi để cha mẹ không thất vọng.

Tôi chỉ nhớ mình òa khóc, còn anh im lặng nhìn xa xăm, chẳng hề có lấy một ánh nhìn thương xót.

Những ngày sau, tôi như người mất hồn. Mọi hình ảnh về anh - người đàn ông tử tế, chuẩn mực - đều sụp đổ. Hóa ra, từ đầu đến cuối, anh chưa từng thật lòng yêu tôi. Tôi chỉ là một “phương tiện” để anh hoàn thành nghĩa vụ, một người vợ trên giấy tờ. Cái anh muốn là một đứa con, không phải một cuộc hôn nhân.

Tôi dọn về nhà mẹ đẻ. Anh gửi tiền chu cấp đều đặn, anh lo đầy đủ. Còn tình nghĩa vợ chồng, anh mong tôi coi như chưa từng có.

Đêm nào, tôi cũng mất ngủ. Nhìn bụng ngày một lớn, tôi thương con vô cùng. Tôi không biết khi con lớn lên, tôi sẽ nói gì nếu con hỏi: “Bố đâu?”.

Tôi sợ ánh mắt con buồn, sợ con bị thiệt thòi. Nhưng tôi cũng sợ sống trong một cuộc hôn nhân giả dối, nơi tôi không còn được yêu, chỉ còn là cái bóng của một kế hoạch.

Tôi từng tin rằng, chỉ cần sống chân thành, hôn nhân sẽ đền đáp mình xứng đáng. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra, có những cuộc hôn nhân vốn không bắt đầu từ tình yêu nên chẳng thể nào đi đến hạnh phúc.

Tôi đang đứng giữa ngã ba đường. Liệu tôi có nên ly hôn ngay sau khi sinh con để sớm làm lại cuộc đời, tìm lại chính mình?

Hay tôi nên cố gắng ở lại, giữ một mái nhà tạm thời cho con, dù biết trái tim người đàn ông đó đã không còn thuộc về tôi từ lâu?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Mộc An

PV